Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Thanh nhìn chằm chằm Trầm Hạt, hàn ý mười phần.

"Tính khí ta không tốt, điểm này con gái ông là rõ ràng nhất, ta đếm ba tiếng, nếu ông thống khoái lấy ra đồ cưới, hai chúng ta xong chuyện, nếu như không, ta sẽ tung ra ngoài sự kiện xảy ra hai mươi năm trước, ta nói được làm được."

Nghe đến thời điểm hai mươi năm trước, trái tim của thế tử Ninh Vương Phủ lập tức thót lại. Hắn nghiêng đầu nhìn Chu Thanh.

Chu Thanh vẫn nhìn Trầm Hạt không chớp mắt: "Một, hai.."

Trầm Hạt gắt gao siết chặt nắm đấm, lửa giận ngợp trời, nhưng mà, hiện tại, ngọn lửa này lại chỉ có thể thiêu đốt chính lục phủ ngũ tạng của hắn.

"Được."

"Hạt ca!" Hoàng thị vội kinh hô một tiếng.

Cả người Trầm Hạt run lên cầm cập, hắn cắn cắn môi, lặp lại: "Được."

"Hạt ca!" Hoàng thị túm chặt lấy ống tay áo của chồng.

Chu Thanh không để ý tới phản ứng của Hoàng thị, liền nói: "Được, ta muốn lấy ngay bây giờ."

Trầm Hạt khoát khoát tay với quản sự, ra hiệu hắn đi lấy đồ. Quản sự chần chờ khổ sở đứng tại chỗ không động đậy.

Một bụng lửa giận của Trầm Hạt đối với Chu Thanh không thể phát ra được, bây giờ lập tức phát tác lên người quản sự: "Ngươi điếc sao? Đi!"

Quản sự khổ sở nói: "Đại nhân, những vật này, đều, đều.."

Quản sự nhìn Hoàng thị, ấp úng do dự.

Chu Thanh hiểu rõ, thay quản sự nói nốt: "Những thứ đó đang ở trong tay phu nhân của ông."

Hai mắt Hoàng thị tràn ngập tơ máu, bà ta trừng Chu Thanh, quát: "Những vật này, ta sẽ không dễ dàng đưa cho ngươi như thế đâu!"

Chu Thanh cười khẩy: "Vậy thì không được đâu. Nếu bà không trả cho ta, ta có thể báo quan! Đến lúc đó, Trầm Minh Châu bị tra ra thân phận là kết quả của cuộc tình vụng trộm, bà cũng đừng hối hận!"

Câu nói này khiến cho sắc mặt Trầm Minh Châu vốn lại càng xám như tro tàn. Nàng ta chấn kinh, lại khó tin nhìn về phía Hoàng thị.

Mà lúc này, hai chân Hoàng thị đã lảo đảo, cơ hồ sắp đứng không vững nữa.

Nhìn phản ứng này của Hoàng thị, lại hồi tưởng đến mấy lời nghe được trong phòng Hoàng thị ngày đó, Trầm Minh Châu còn gì mà không hiểu nữa.

Nhị hoàng tử chỉ cảm thấy như có từng đạo kinh lôi đang nổ đùng đùng trên đỉnh đầu.

Kết quả của cuộc tình vụng trộm!

Kết quả của cuộc tình vụng trộm!

Kết quả của cuộc tình vụng trộm!

Chu Thanh nhìn Hoàng thị, ngữ khí lạnh nhạt, chán ghét đến cực hạn: "Trả cho ta!"

Hoàng thị không muốn trả, nhưng lại không thể không trả.

Âm thầm hít sâu một hơi, Hoàng thị kiệt lực trấn định bản thân: Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.

Một lúc sau, Hoàng thị cuối cùng cũng cất giọng khản đặc: "Được."

Bà ta quay đầu nhìn ma ma thiếp thân của mình, nói: "Đi lấy."

Ma ma thiếp thân lo lắng liếc nhìn Hoàng thị, rồi quay đầu rời đi. Một lát sau, bà ta quay lại, trong tay nâng theo một cái hộp.

"Đồ cưới năm đó của tỷ tỷ, gồm cả đồ trang sức, châu báu, lụa gấm, những năm này, cho hai tủ muội Minh Nguyệt cùng Minh Châu dùng không ít, còn dư lại đều ở khố phòng. Ta đã cho người đi chuẩn bị. Đây là khế đất, có trang viện, cũng có cửa hàng. Tổng cộng có năm cửa hàng. Nhưng có ba nơi bởi vì buôn bán không tốt nên đã bán đi, tiền bạc đều bán được đều tính vào đồ cưới của Minh Nguyệt."

Chu Thanh biết, Hoàng thị đây là đang giả bộ ngớ ngẩn với nàng. Nhưng mà giờ này khắc này, nàng không thèm tính toán những thứ này. Phiền!

"Ta muốn sổ sách." Gọn gàng dứt khoát, Chu Thanh ngắt lời Hoàng thị.

Hoàng thị 'ừ' một tiếng, đón lấy cái hộp thứ hai ma ma đưa tới nói: "Tất cả sổ sách đều ở đây."

Chu Thanh đưa tay muốn đón lấy, nhưng thế tử Ninh Vương Phủ lại đi trước một bước, nhận lấy, nói: "Ta lấy cho ngươi."

Chu Thanh nhìn hắn một cái.

Khóe miệng Thế tử Ninh Vương Phủ liền kéo ra một nụ cười khổ: "Ngươi là muội muội của Minh Nguyệt, cũng chính là.. muội muội của ta."

Trong lòng Chu Thanh, hơi nhói lên, rất khẽ.

Đang nói chuyện, bên ngoài chợt vang lên hàng loạt tiếng ồn ào. Chiêng trống vang trời, cờ màu phấp phới, người đông nghìn nghịt. Ừm. Chính là loại động tĩnh này.

Đang không hiểu là chuyện gì thì một gã sai vặt lảo đảo chạy vào, bẩm báo: "Đại nhân, không xong rồi, Chu Hoài Sơn mang người tới! Hắn nói đã đến giờ lên đèn, tòa nhà này bây giờ là của hắn!"

Quả đúng như gã sai vặt nói, Chu Hoài Sơn đang dẫn người hùng hổ mà đến. Đi theo Chu Hoài Sơn, đương nhiên còn có Vương Cẩn, Lật Đức Hầu, Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá, phương trượng chùa Đại Phật, cùng với.. chủ soái Tây bắc Quân Từ Ninh Viễn.

Vương Cẩn mang theo hai mươi gã sai vặt thân thể khoẻ mạnh đến.

Lật Đức Hầu mang theo năm đứa con trai thân thể khoẻ mạnh.

Khánh Dương Hầu mang theo hai mươi con trai cùng con rể thân thể khoẻ mạnh.

Mây Khánh Bá mang theo 7 đứa cháu trai thân thể khoẻ mạnh.

Phương trượng chùa Đại Phật mang đến.. chính ông ta.

Chủ soái Tây bắc Quân Từ Ninh Viễn mang theo.. một tiểu đoàn tinh nhuệ tăng cường.

Tất cả những người này, đều đi theo Chu Hoài Sơn, Chu Bình, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, rất giống thổ phỉ xuống núi, vọt vào phủ đệ Đại Lý Tự khanh lúc này chỉ còn dư lại một nửa.

Gặp người liền đuổi, không lâu sau, phủ đệ liền bị dọn dẹp không sai biệt lắm. Một đám người hanh chóng đi về phía chính phòng. Lật Đức Hầu tám mươi tuổi khẽ ngâm nga bài hát mà hai mươi năm trước Chu Hoài Sơn dạy cho ông ta: Ngươi vẫn là đồ ngốc như trước không có một chút xíu thay đổi~~~

Chu Thanh lập tức..

Vừa vào cửa, Chu Hoài Sơn mang theo một cỗ khí thế hừng hực, nhìn lướt một vòng trong phòng, tiếp đó nheo mắt, nhìn thấy nhị hoàng tử một mặt âm trầm đứng đó, lập tức thở dài.

"Không ngờ điện hạ cũng ở đây, thảo dân gặp qua Nhị điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an."

Chu Hoài Sơn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, nhị hoàng tử không có gì để bắt bẻ, lạnh lùng 'ừ' một tiếng, nhìn về phía đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đằng sau Chu Hoài Sơn, cuối cùng ánh mắt hướng về Từ Ninh Viễn.

Từ Ninh Viễn không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: "Vi thần sợ xảy ra biến cố gì, đến để duy trì trật tự."

Nhị hoàng tử hừ lạnh, đáp: "Duy trì trật tự? Lúc nào mà trật tử ở kinh thành lại đến phiên Tây Bắc doanh tới nhúng tay! Lính của ngươi đóng giữ bên ngoài thành không được vào thành, điểm này chẳng lẽ Từ tướng quân đã quên?"

Từ Ninh Viễn vội nói: "Nhị điện hạ minh xét, vi thần mang vào thành là thân binh, ngày đó hồi kinh đã báo cáo với bệ hạ."

Thân binh phụ trách bảo hộ an nguy của tướng quân, có thể theo vào kinh thành, điểm này xác thực như thế. Có điều..

Nhị hoàng tử nhìn lướt qua nhân số đếm không xuể bên ngoài nói: "Thân binh của ngươi, sợ là có một tiểu đoàn đấy nhỉ!"

Từ Ninh Viễn vẫn một mặt bình tĩnh, đáp: "Nhị điện hạ quả thật cơ trí, không nhiều không ít, vừa vặn một tiểu đoàn, tiểu đoàn số hiệu thân binh."

Nhị hoàng tử lập tức nghẹn họng.

Hắn không tiếp tục để ý đến Từ Ninh Viễn nữa, Chu Hoài Sơn liền xoa xoa tay, nhìn Nhị Hoàng Tử nói: "Điện hạ, thảo dân tới để nhận bàn giao nhà, người xem, đã đến giờ lên đèn rồi.."

Nhị hoàng tử phiền não khoát tay áo, không muốn tiếp tục quản chuyện nhà Trầm gia nữa. Việc này, hắn căn bản là không có cách nào nhúng tay. Chu Thanh phàm là nói ra cái gì, đều chặn cho Hoàng thị cùng Trầm Hạt không há miệng ra nổi, có thể thấy được những gì Chu Thanh nói, đều là thật. Như vậy bảo hắn quản thế nào. Nếu là người bên ngoài, hắn cũng có thể dựa vào thân phận mà đè ép một chút, tốt xấu gì cũng cho Trầm gia giữ được chút mặt mũi. Nhưng nơi này.. Biết đè thế nào đây!

Một người là thế tử Ninh Vương Phủ, một người là nhạc phụ của Thẩm Lệ, một người là chủ soái Tây Bắc Quân, một lại là.. phương trượng chùa Đại Phật? Khoan đã! Sao một hòa thượng mà cũng đến đây!

Phiền muộn thở ra một hơi, nhị hoàng tử lười nghĩ nhiều nữa, cuối cùng nhìn về phía Trầm Minh Châu, nói: "Ngươi yên tâm, bất luận như thế nào, bản vương cũng sẽ đón ngươi vào phủ."

Nói rồi, quay người rời đi.

Nhưng trong chớp mắt xoay người kia, hắn quét mắt về phía Trầm Minh Châu liền phát hiện, từ đầu tới giờ, ánh mắt nàng ta vẫn luôn đặt trên người thế tử Ninh Vương Phủ.

Nhị hoàng tử siết chặt quyền, sải bước rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK