"Ngươi thực sự là, quá to gan!" Thái hậu lửa giận ngập trời, nghiến răng nghiến lợi quát.
"Bằng chứng đặt ngay trước mặt, ngươi còn gì để nói! Ai gia cho ngươi cơ hội, ngươi tốt nhất là cho ai gia một giải thích hợp lý!"
Chu Thanh nhìn thái hậu cùng hoàng hậu, xem hai cô cháu diễn trò cực kì thiên y vô phùng. Cả tình cả lý đều bị bọn họ chiếm trọn.
Hít vào một hơi, Chu Thanh không kiêu ngạo không tự ti nói: "Làm sao Thái Hậu nương nương lại có thể xác định, trong cái hộp này, chính là hạ lễ chúc thọ của ta?"
Chu Thanh vừa dứt lời, hoàng hậu lập tức bị chọc cho giận quá hóa cười.
"Cả kinh thành này, người nào không biết, thọ lễ của ngươi chính là cái này!"
Minh Hòa ngồi ở chỗ đó, mí mắt hung hăng giật một cái, cảm giác bất an lại càng lúc càng đậm.
Chu Thanh nghênh tiếp hoàng hậu, cương liệt nói: "Người của cả kinh thành đều biết, thọ lễ của ta là cái này, đó là bởi vì ngày ta mua nguyên thạch, đã gây ra động tĩnh có chút lớn, nhưng mà, điều này cũng không đại biểu rằng nguyên thạch ta mua ngày đó là để đem tặng hôm nay, tại sao Hoàng Hậu nương nương lại xác định, tảng nguyên thạch này chính là do ta tặng chứ?"
Hoàng hậu lập tức trầm mặt, không nhịn được đáp: "Ai tặng lễ vật gì, phủ nội vụ đều có đăng ký rõ ràng, bản cung tự nhiên là biết."
Chu Thanh nở nụ cười, nói: "Phủ nội vụ phủ đều có đăng ký, dựa theo cách nói của nương nương, vậy có phải giờ này khắc này, người của phủ nội vụ vẫn đang chờ ở thiền điện, cầm trong tay danh sách đăng ký đúng không?"
"Đây là đương nhiên!"
Chu Thanh liền quay sang nhìn hoàng thượng nói: "Bệ hạ anh minh, thần phụ cùng Thẩm Lệ đều tận trung ái quốc, tuyệt sẽ không làm ra chuyện ngủ xuẩn thương tổn đến ổn định của triều đình như vậy, thần phụ trong sạch! Chuyện này quả thực vô cùng oan khuất, cầu xin bệ hạ có thể giải oan cho thần phụ."
Dừng một chút, Chu Thanh lại nói: "Lúc này người của phủ nội vụ cầm sổ canh giữ ở thiền điện, còn cầu bệ hạ tra rõ xem lễ vật mà thần phụ mang đến tặng cùng món đồ mà cung nữ mang lên đến cùng có phải là một hay không!"
Mí mắt của Hoàng hậu không khỏi run lên. Bà ta vô thức nhìn sang thái hậu. Thái hậu lập tức cho hoàng hậu một ánh mắt trấn an.
Hoàng thượng ý vị không rõ 'ừ' một tiếng, nội thị tổng quản lập tức tự mình đi thi hành. Các triều thần cùng gia quyến ngồi đầy đại điện đều yên tĩnh như gà, hưng phấn như cẩu mà ăn dưa.
Trầm Minh Châu nhìn chằm chằm Chu Thanh, đáy mắt tràn đầy hận ý cùng khoái ý. Nàng ta không tin hôm nay Chu Thanh có thể trốn được.
Thạch Nguyệt Hinh gấp đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lại hận mình bây giờ không thể giúp được gì, trong lòng không khỏi tăng thêm mấy phần chán ghét với Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ. Đều nói Thẩm Lệ là rời kinh làm việc, nhưng sự thật thì sao? Vừa nghĩ tới chuyện sảy ra vào đêm hôm đó, Thạch Nguyệt Hinh liền giận không chỗ phát tiết.
Một lát sau, nội thị tổng quản dẫn một tiểu thái giám phủ nội vụ tiến vào đại điện.
Trong tay tiểu thái giám nâng một quyển sách, hắn vội bước lên trước vấn an hành lễ: "Khởi bẩm bệ hạ, danh sách đăng ký lễ vật chúc thọ lần này, toàn bộ đều được ghi chép ở đây."
Hoàng thượng không nói gì, nội thị tổng quản liền trực tiếp cầm lấy quyển danh sách đăng ký, đưa tới tay hoàng hậu.
"Nương nương mời nhìn qua."
Hoàng hậu nghiêm mặt, cả giận nói: "Bản cung nhìn cái này làm gì! Muốn kiểm toán cũng không phải là bản cung!"
Nội thị tổng quản không chút do dự, quay đầu đưa sổ con đến chỗ Chu Thanh.
Chu Thanh thẳng thắn nói: "Ta không biết chữ."
Nội thị tổng quản..
Đám người.. Bầu không khí ngưng trọng, sau khi xuất hiện bốn chứ này liền trở nên, phá lệ quỷ dị.
Trầm Minh Châu giễu cợt xùy một tiếng, Chu Thanh lập tức nhìn về phía nàng ta, hỏi: "Ngươi đáng xem thường ta sao?"
Khuôn mặt Trầm Minh Châu lập tức cứng đờ. Tiếng xùy kia của nàng ta nhỏ đến mức ngày cả bản thân cũng nghe không rõ. Thậm chí nàng ta còn hoài nghi, âm thanh căn bản không hề phát ra. Tại sao Chu Thanh lại nghe được!
Không đợi Trầm Minh Châu phản ứng lại, Chu Thanh đã tiếp lời: "Mẹ ngươi ngủ với anh rể của mình, ngươi có tư cách gì xem thường ta!"
Đám người.. Bầu không khí quỷ dị trong đại điện yến hội, lập tức bị đẩy lên cực hạn. Loại lời nói thô lỗ này, sao Chu Thanh có thể nói ra được!
Trước đó Trầm Hạt bị Chu Hoài Sơn mắng là đồ ngu, bây giờ lại bị Chu Thanh giẫm đạp như vậy, tức giận đến toàn thân run lên: "Đủ rồi!"
Ngay khoảnh khắc Trầm Hạt mở miệng, Chu Hoài Sơn đã sâu xa nói: "Ngôi cửu ngũ chí tôn duy nhất ở đây là bệ hạ, trừ ngài ấy, ai xứng nói ra hai chữ này, ngay cả ngươi cũng muốn ngấp nghé hoàng vị sao? Cho ngươi ngồi, ngươi có dám ngồi không? Nhà ngươi cũng họ Tô sao!"
Phủ Trấn Quốc Công, họ Tô.
Chu Hoài Sơn mở miệng mắng Trầm Hạt, dọa cho hắn không khỏi run lẩy bẩy mà nhìn hoàng thượng, cũng triệt để chọc giận Thái Hậu, hoàng hậu, đám người đảng Thái tử, và cả nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử ái mộ Trầm Minh Châu, Chu Thanh làm như vậy chính là đánh thẳng vào mặt của Hoàng thị, nhị hoàng tử không thể nhịn được nữa. Chỉ là động tác của thái tử so với nhị hoàng tử đã nhanh hơn một bước.
Thái tử là người đầu tiên cất tiếng chất vấn Chu Hoài Sơn: "Ngươi có ý tứ gì!"
Chu Hoài Sơn bình tĩnh đáp: "Người nào không biết, hai vị nương nương tôn quý vô thượng nhất triều ta là thái hậu cùng hoàng hậu, luôn luôn xuất thân từ Trấn Quốc Công Phủ. Mà đế vương các đời, cũng đều là con trai của thái hậu. Cho nên, lời vừa rồi của thảo dân, có vấn đề gì sao?"
Thái tử bị Chu Hoài Sơn chặn hỏng không mở được miệng. Ai cũng biết, vừa rồi Chu Hoài Sơn căn bản cũng không phải có ý tứ này, nhưng ai dám phanh phui ý tứ thật sự của Chu Hoài Sơn ra kia chứ!
Chu Hoài Sơn nói xong, còn cố ý nhìn chằm chằm Thái tử, xác định thái tử có mở miệng hay không, mới ung dung thu ánh mắt, tiếp đó giơ tay, cầm lấy cuốn sổ trong tay tổng quản nội thị.
"Bởi vì hạ lễ của tất cả mọi người đều ở trong sổ này, thảo dân liền cả gan xem qua một chút."
Sổ lật ra, Chu Hoài Sơn nhìn lướt qua trên dưới một lượt, sau đó đọc to: "Trấn Quốc Công Phủ, hộp gỗ kê sí tặng một bức tranh thêu cát tường như ý, phủ thượng Hình Bộ Thượng Thư.."
Hoàng hậu ngắt lời Chu Hoài núi.
"Tìm nhà ngươi!"
Chu Hoài Sơn nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn hoàng hậu hỏi: "Vì sao lại chỉ tìm mỗi nhà ta?"
Hoàng hậu tức giận cắn răng đáp: "Ngươi nói xem vì cái gì!"
Chu Hoài Sơn liền nhếch miệng, trên gương mặt chất phác đàng hoàng lộ ra nụ cười không thể kềm chế được: "Thảo dân không biết vì cái gì! Hôm nay, Thái Hậu nương nương nhất thời cao hứng, muốn nhìn hạ lễ nhà thảo dân, kết quả là trong hạ lễ phát hiện thuật vu cổ. Nhưng mà thảo dân cùng con gái trong sạch, cũng không động đậy tay chân gì. Cho nên, thảo dân nghi ngờ, là có người muốn yếu hại Thái Hậu nương nương, mà hạ lễ nhà thảo dân xui xẻo bị người ta thuận tiện lợi dụng mà thôi!"
Hoàng hậu nghe hắn thao thao nói bậy một hồi, hai mắt đều mở to. Thân làm mẫu nghi thiên hạ như nàng ta nhưng cũng không nhịn được mà chửi tục trong lòng: Mẹ nó, ngươi đang ăn nói bậy bạ gì đó!
Chu Hoài Sơn không nhìn hoàng hậu nữa, mà quay sang nói với hoàng thượng: "Bệ hạ anh minh, không bằng đem toàn bộ hạ lễ của Trấn Quốc Công Phủ, Đại Lý Tự khanh phủ đệ, Hình Bộ Thượng Thư phủ đệ, Công Bộ Thượng Thư phủ đệ, Kinh Triệu Duẫn phủ đệ, Hình bộ Thị lang phủ đệ, Uy Viễn Hầu phủ đệ, Đoan Khang Bá Phủ đệ tới điều tra một chút, cũng không có thiệt hại gì!"
"Ngươi chính là đang cố ý kéo dài thời gian!" Hoàng hậu cả giận nói.
Hoàng thượng lại hứng thú dạt dào khoát tay, đáp: "Chuẩn!"
"Bệ hạ!" Hoàng hậu quay đầu nhìn về hoàng thượng: "Thái Hậu nương nương bị Chu Thanh nguyền rủa, bệ hạ không vì mẫu hậu làm chủ tra rõ chuyện này, sao lại để mặc cho Chu Hoài Sơn hồ nháo như vậy!"
Hoàng thượng lườm hoàng hậu một cái, không thèm đếm xỉa tới bà ta, xem như đã triệt để không cho bà ta chút mặt mũi. Hoàng hậu tức giận thiếu chút nữa đã thổ huyết tại chỗ.
Động tác của nội thị tổng quản rất nhanh, chỉ qua một lát đã đem toàn bộ hạ lễ của mấy nhà mà Chu Hoài Sơn chỉ đích danh đến.