Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão phu nhân trực tiếp bị lời này của ông lão chọc giận đến xanh mặt.

"Lão hồ đồ, cái gì mà Sơn ca của ông, người kia cũng không phải là Vinh Dương Hầu."

Lão phu nhân liếc qua đám người, tức giận đi thẳng tới vị trí chủ vị trong phòng nghị sự.

Bọc lấy một bụng lửa giận, vốn là dự định gặp Chu Hoài Sơn liền mắng cho hắn một trận, bà ta không tin mình chừng này tuổi rồi, Chu Hoài Sơn còn có thể làm gì mình. Nhưng ai mà ngờ, ở đây vậy mà lại có nhiều người như vậy. Khỏi cần phải nói, chỉ xét riêng số tuổi, bà ta mới chỉ sáu mươi, còn Lật Đức Hầu kia đã tám mươi tuổi rồi, căn bản không đủ so! Chớ đừng nói chi, đó còn là một Hầu gia!

Trầm Hạt tiến lên nâng Lật Đức Hầu dậy.

"Hầu gia, trên mặt đất lạnh, đứng lên rồi nói, ngài đây là muốn náo chuyện cùng ta hay sao, hai nhà chúng ta vẫn luôn không thù không oán, đang êm đẹp.."

Lật Đức Hầu hất Trầm Hạt ra, chửi: "Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi!"

Mây Khánh Bá lập tức cải chính: "Nói chuyện muốn nghiêm cẩn, mẹ hắn bây giờ không có đánh rắm!"

Vương Cẩn giơ tay phẩy phẩy trước mũi, nói: "Chuyện đó cũng không nhất định đâu, có quả rắm không kêu, nhưng lại rất thối."

Khánh Dương Hầu gật đầu biểu thị đồng ý: "Đúng là có chuyện như vậy, rắm thối không vang."

Mẹ của Trầm Hạt, lão phu nhân, khóe mắt nặng nề giật lên mất cái, nộ khí đằng đằng.

Chuyện gì thế này? Bà ta đường đường là lão phu nhân phủ Đại Lý Tự khanh, lại bị mấy tên xú nam nhân nghị luận có đánh rắm hay không?

Trầm Hạt vừa lúng túng vừa phẫn nộ đứng ở nơi đó, nhìn lướt qua mấy vị đức cao vọng trọng đang ngồi. Không nói đến mấy vị Hầu gia, Bá gia, chỉ riêng Từ Ninh Viễn cùng phương trượng chùa Đại Phật kia.. Sao hai vị này cũng tới đây vậy? Chẳng lẽ cũng là đến làm chủ cho Chu Thanh?

Cũng không phải là không thể, dù sao ngày Chu Thanh xuất các, hai vị này cũng đến thêm trang, hơn nữa còn thêm không ít.

Mi tâm cau chặt, Trầm Hạt cúi đầu nhìn Lật Đức Hầu, không tiếp tục đỡ ông ta lên nữa, chỉ trầm mặt nhìn Chu Hoài Sơn hỏi: "Có ý tứ gì?"

Chu Hoài Sơn tựa lưng vào ghế ngồi, nở một nụ cười là lượt tiêu chuẩn. Chỉ là nụ cười này phối hợp với gương mặt chất phác đàng hoàng của hắn, nhìn qua liền có thêm mấy phần quỷ dị.

"Nói trắng ra, hôm nay phu nhân của ngươi khi dễ khuê nữ ta? Về tình về lý, ngươi nên cho ta một lời giải thích mới phải. Con người ta, luôn rất quan tâm người khác, không muốn để cho ngươi phải chạy thật xa đến phủ thượng của ta để xin lỗi. Cho nên ta liền tới nhà ngươi."

Khóe miệng Trầm Hạt không khỏi giật lên mấy lần: "Xin lỗi? Ta xin lỗi ngươi? Khuê nữ ngươi đã lấy 50 vạn lượng ngân phiếu của phu nhân nhà ta, ngươi còn muốn ta phải xin lỗi?"

Chu Hoài Sơn đang cười, chớp mắt liền trầm mặt xuống, vỗ mạnh bàn một cái.

"50 vạn lượng? Mạng của khuê nữ ta chỉ dùng 50 vạn lượng liền có thể mua sao?" Chu Hoài Sơn trừng mắt quát.

Trầm Hạt liền cả giận nói: "Nàng cũng không bị thương! Ngươi đến đây hưng sư vấn tội cái gì?"

Chu Hoài Sơn liền cười lạnh nói: "Vậy theo lý lẽ của ngươi thì, từ hôm nay trở đi, ta mỗi ngày đều dắt tám, mười con chó đến canh ngoài cổng nhà các ngươi. Phàm là khuê nữ của ngươi đi ra ngoài, ta liền thả chó! Chỉ cần nàng không bị thương là được thôi! Nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề, vậy ta cũng thế, chuyện hôm nay, ta sẽ không truy cứu nữa."

Trầm Hạt bị Chu Hoài Sơn chọc cho tức đến mức trán nổi đầy gân xanh.

"Ngươi đây là hung hăng càn quấy!"

Chu Hoài Sơn vung tay, hô: "Đừng có nói mấy lời thừa thãi với ta. Ác giả ác báo. Hôm nay ngươi hoặc là cho ta một lời giải thích, hoặc là ta sẽ cho ngươi biết, cái gì là gọi là trời cao phân dày!"

Vương Cẩn lập tức nói: "Trời cao đất rộng."

Chu Hoài Sơn tiếp lời: "Hắn không xứng."

Vương Cẩn: "Được, vậy thì phân."

Nói xong, Vương Cẩn trợn mắt trừng Trầm Hạt, nói: "Ta cũng dắt tám con, mười con ngồi xổm trước cổng nhà ngươi, không cắn người bị thương là được thôi!"

Khánh Dương Hầu nói theo: "Đồng ý."

Mây Khánh Bá nói theo: "Đồng ý +1"

Phương trượng chùa Đại Phật nói theo: "Đồng ý +1"

* * *

Cuối cùng, Từ Ninh Viễn siết tay kèn kẹt, nói: "Đồng ý +1"

Trầm Hạt bị khí thế như sắp ra chiến trường của đám người này làm cho kinh hãi giật nảy cả mình, lúc ánh mắt chuyển về phía Từ Ninh Viễn, lại hung hăng giật mình lần nữa, cuối cùng nhìn lại Chu Hoài Sơn.

"Phu nhân ta suýt chút nữa đã đả thương khuê nữ của ngươi là thật, nhưng mà khuê nữ ngươi cũng vũ nhục hãm hại phu nhân cùng con gái ta trước mặt mọi người, ngươi còn muốn ta giải thích thế nào!"

Chu Hoài Sơn bật cười ha ha: "Không phải chứ, chẳng lẽ có người thật sự tin tưởng Hoàng Thần là chết vì bệnh sao."

Vương Cẩn lập tức phụ họa một câu: "Dĩ nhiên là không phải!"

Mây Khánh Bá liền nói theo: "Không phải +1"

Khánh Dương Hầu: "Không phải +1"

* * *

Từ Ninh Viễn lại siết chặt ngón tay: "Không phải +1"

Khí thế nói chuyện của đám người này giống như là bọn họ trơ mắt nhìn thấy qua Hoàng Thần chết như thế nào vậy.

Ngay lúc từng tiếng đồng tình vang lên rõ ràng, sắc mặt lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị lập tức trắng bệch, thân thể lung lay, nếu bà ta không kịp thời đỡ lấy cái bàn, chỉ sợ là đã ngã cắm đầu xuống đất rồi. Chuyện cũ năm xưa xông lên đầu, mang theo một mùi tanh ngọt trào lên cổ họng.

Trầm Hạt cũng lảo đảo lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn đám người xung quanh.

Chu Hoài Sơn giễu cợt nhìn hắn.

"Ngươi luôn nói, Hoàng Thần là người duy nhất trong lòng ngươi, nàng là người ngươi nhớ mãi không quên, ngươi xứng sao? Ngay cả nàng chết như thế nào ngươi cũng không biết. Ngay cả nàng hoài thai mười tháng sinh hạ Trầm Minh Nguyệt cũng không hay, ngươi là loại chồng, loại cha cặn bã thế nào chứ?"

Cơn giận dữ của Trầm Hạt lập tức bốc lên ngùn ngụt, át đi hết thảy lý trí. Hắn trực tiếp nhào về phía Chu Hoài Sơn, hô: "Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!"

Ngay lúc Vương Cẩn muốn đưa tay ngăn cản, Từ Ninh Viễn ngồi bên cạnh Chu Hoài Sơn đã đứng dậy, hắn túm chặt lấy cổ áo Trầm Hạt, rồi nhấc bổng hắn lên như nhấc một con gà.

Bốp! Đem người vứt qua một bên, tiếp đó lại vỗ vỗ tay rồi ngồi về chỗ cũ, thật giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.

Trầm Hạt bị Từ Ninh Viễn ném ngã lăn ra đất, lập tức bùng nổ.

"Người đâu!"

Xấu hổ, phẫn nộ cùng tuôn ra, Trầm Hạt hô to một tiếng, bò dậy. Lúc này bên ngoài đã có gia đinh Trầm gia xuất hiện ở cửa ra vào.

Từ Ninh Viễn ngồi tựa vào ghế ngồi, vắt chéo chân, vết sẹo trên mặt khẽ rung lên dữ tợn, nói: "Ngươi dám!"

Hai chữ không cao không thấp, nhưng lại đủ uy hiếp toàn trường.

"Người của ngươi dám đi vào một bước, hôm nay Tây Bắc quân của ta liền đại tài tiểu dụng, san bằng phủ đệ Đại Lý Tự khanh này của ngươi!"

Trầm Hạt giận không kìm được quát Ninh Viễn: "Liên quan gì đến ngươi!"

Nói xong, hắn giơ tay chỉ về phía từng người trong phòng: "Chuyện này có liên quan gì với các ngươi! Trầm Hạt ta tự hỏi, ta cùng chư vị không oán không cừu.."

Vương Cẩn trực tiếp ngắt lời hắn: "Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ!"

Khánh Dương Hầu liền nói: "Hành hiệp trượng nghĩa giúp người làm niềm vui."

Mây Khánh Bá tiếp lời: "Trừng ác dương thiện giữ gìn chính nghĩa."

Lật Đức Hầu 80 tuổi ngồi dưới đất ngủ gật, bị tiếng gầm của Trầm Hạt làm cho giật mình tỉnh giấc, sợ hết cả hồn, còn ngái ngủ nhìn quanh hai bên một vòng, sau đó đứng dậy vỗ mạnh vào đầu Trầm Hạt một cái, quát: "Tả hộ pháp ở đây, ai dám động đến Sơn ca của ta!"

Trầm Hạt..

Hôm nay hắn không bị tức chết, thì cũng sẽ nghẹn một cục mà chết thôi! Hắn đỏ mắt nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn.

Chu Hoài Sơn cướp lời hắn trước, nói: "Vợ ngươi cùng mẹ ngươi liên thủ hại chết Hoàng Thần như thế nào, đây là chuyện riêng của nhà người, ta không tham dự. Ta chỉ cần một lời giải thích! Hoặc là, ngươi cho ta một nửa tòa nhà này, hoặc là, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta đều sẽ dắt chó ngồi xổm trước cổng nhà ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK