Nhìn một đại hòa thượng mặc áo cà sa, đỉnh đầu bóng loáng, tới lui như gió kêu gọi các vị khách mời, Chu Bình cảm thấy dường như mình đang ở một thế giới xa lạ nào đó.
Đang nhảy nhót khắp nơi, chợt sau gáy bị người nào đó túm lấy, bàn tay thô ráp cọ vào cổ làm thằng nhóc không khỏi có chút đau nhức.
Chu Bình vô thức quét ngàng một quyền quát: "Là kẻ nào mà lại không có mắt như vậy.."
Tiếng nói vừa dứt, cả người đã bị nhấc bổng lên cao.
Hai chân đạp loạn xạ trên không, Chu Bình liền nhìn thấy một gương mặt làm cho người ta phải kinh hồn táng đảm. Thằng nhóc từng nghe Lý Nhị nói qua, người này tên là Từ Ninh Viễn, là chủ soái của Tây Bắc quân, quản lý toàn quân, oai hơn Thẩm Lệ gấp một vạn lần. Đương nhiên, câu nói sau cùng là thằng nhóc căn cứ vào ý tứ của Lý Nhị mà tự tin suy đoán, Lý Nhị không hề nói thẳng ra như vậy.
Từ Ninh Viễn cùng Chu Bình mắt lớn trừng mắt nhỏ trừng một lát, rồi chuyển tay thả nó xuống đất. Vỗ vỗ đầu Chu Bình, lúc bàn tay thô ráp đặt trên đầu Chu Bình, thằng nhóc chỉ cảm thấy người này có ý đồ muốn vỗ cho nó u đầu sứt trán.
"Ta nghe nói, võ công ngươi học cũng không tệ?"
Quanh năm đóng giữ sa trường, tiếng nói của Từ Ninh Viễn mang theo khí thế thô cuồng hào phóng, lại thêm trên mặt hắn có một vết sẹo thật dài, mỗi lần cất tiếng nói, vết sẹo liền khẽ động động, nhìn qua, liền khiến người ta cảm thấy hắn đặc biệt không giống người tốt.
Chu Bình khẽ rụt cổ, đáp: "Tạm được, không có đặc biệt tốt, chỉ là so với người ưu tú càng thêm cố gắng, so với người cố gắng càng thêm ưu tú mà thôi."
Đường đường là chủ soái Tây Bắc quân, trực tiếp bị thằng nhóc không cần thể diện tự trọng này làm cho tức cười.
"A, nói như vậy, ngươi thật sự rất lợi hại?"
Chu Bình yên lặng lùi về phía sau một bước, tận lực giữ một khoảng cách an toàn với vị chủ soái nhìn qua không giống người tốt này: "Tạm được, dù sao thế đạo này, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên."
Từ Ninh Viễn liền cười nhẹ vài tiếng, hỏi: "Chỗ này có chút ầm ĩ, chúng ta sang bên kia tâm sự nhé?"
Hắn chỉ chỉ về phía trước, bên đó có một cái đình nhỏ, hiện tại trong đình không có người.
Chu Bình cảnh giác nhìn Từ Ninh Viễn, sau lại nghĩ, đây là nhà mình, sợ cái rắm gì!
Nghĩ như vậy, thằng nhóc liền lập tức trầm tĩnh lại, đáp: "Đi!"
Vung cánh tay, hùng hổ đi về phía cái đình nhỏ kia. Bộ dạng rất giống như chuẩn bị lên võ đài đánh nhau với người ta.
Từ Ninh Viễn nhìn bóng lưng Chu Bình, không nhịn được mà bật cười, chỉ là vết sẹo trên mặt làm nụ cười của hắn có chút dữ tợn.
"Tại sao ngươi lại muốn học công phu?" Vừa vào chỗ, Từ Ninh Viễn đã nhìn Chu Bình hỏi.
Rất lâu không nói chuyện với đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy, Từ Ninh Viễn tận lực cố gắng khiến cho mình nhìn có vẻ hiền hòa một chút.
Chu Bình nhìn vết sẹo trên mặt Từ Ninh Viễn, yên lặng lẩm bẩm trong lòng: Đây là nhà ta, đây là nhà ta, đây là nhà ta!
"Nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên phải lập nên đại nghiệp đỉnh thiên lập địa, không có công phu sao được!" Chu Bình ngẩng đầu ưỡn ngực, trả lời rung động đến tâm can.
Từ Ninh Viễn ngừng cười, hỏi tiếp: "Vậy ngươi muốn lập nên đại nghiệp đỉnh thiên lập địa như thế nào? Là giống như tỷ phu ngươi, làm thống lĩnh? Hay là muốn giống làm thượng thư như Hồ đại nhân? Hay là muốn.. đầu quân?"
Hai chữ cuối cùng, Từ Ninh Viễn nói rất nhẹ, nhưng nghe rất rõ ràng.
Chu Bình sững sờ, ánh mắt nhìn Từ Ninh Viễn lập tức thay đổi: "Ông muốn muốn dụ dỗ ta đầu quân!"
Đối với hai chữ 'dụ dỗ' này của Chu Bình, Từ Ninh Viễn muốn cười, nhưng mà vẫn cố nhịn xuống, hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"
Chu Bình không hề nghĩ ngợi, liền nói: "Đã nghĩ đến, nhưng mà tuổi ta còn chưa đủ, năm nay ta mới sáu tuổi."
Từ Ninh Viễn liền nói: "Lúc ta đầu quân, cũng chỉ mới tám tuổi."
Hai mắt Chu Bình lập tức trừng lớn.
"Nếu ngươi muốn, thì có thể làm thân binh cho ta."
Chu Bình lại lùi về sau một bước, vô thức ôm cánh tay bảo vệ chính mình.
"Ông có mưu đồ gì? Ta nói trước, ta một nghèo hai trắng tay không có gì cả, tất cả gia nghiệp tài sản ở đây, đều là của nhị bá ta, không hề có chút quan hệ nào với ta, ta chỉ đến ăn chực thôi!" Chu Bình nói đến trung khí mười phần.
Từ Ninh Viễn trực tiếp bật cười, chưa thấy ai đi ăn chùa mà lại tự nhiên thẳng thắn thừa nhận như thế.
Nghênh đón ánh mắt cảnh giác của Chu Bình, Từ Ninh Viễn nói: "Ta có nói mình không có mưu đồ gì, ngươi chắc chắn cũng không tin."
"Đúng thế!"
"Tây Bắc quân của ta bây giờ, nhân khẩu đang dần già yếu, chất lượng tân binh theo không kịp, ta muốn thu một nhóm người mang theo bên người, coi như là nhân tài mà bồi dưỡng. Ta nghe nhị bá ngươi nói, ngươi vừa có thể chịu được cực khổ, lại thích học tập, cảm giác ngươi chính là hạt giống tốt, nói không chừng về sau có thể trở thành ta một viên đại tướng của Tây Bắc quân ta. Nếu vậy, ta cũng không cần sợ bị Trấn Sóc Quân chiếm đoạt nữa."
Chu Bình hồ nghi nhìn hắn một lát, tiếp đó lại đưa mắt nhìn ngó xung quanh, hạ giọng, hỏi: "Trấn Sóc Quân thật sự muốn chiếm đoạt các ngươi?"
Từ Ninh Viễn nghiêm túc nói: "Đương nhiên, trước đó nhi tử của ta còn bị thế tử Trấn Quốc Công Phủ bắt lại, nếu không nhờ có tỷ phu ngươi hỗ trợ, thì ta suýt chút nữa đã tuyệt hậu rồi, ngươi nói xem, chuyện này, ta có thể nhẫn nhịn được sao?"
Chu Bình vỗ bàn một cái, hô: "Nhất định không thể nhịn!"
"Nhưng ta bây giờ, cũng không có quá nhiều người lợi hại có thể báo thù cho ta."
Chu Bình vỗ ngực đáp: "Vậy ông bồi dưỡng ta đi, ta sẽ đi báo thù cho ông!"
Từ Ninh Viễn liền cười nói: "Vậy chúng ta nói xong rồi đấy nhé, ngươi đi làm thân binh cho ta. Có điều, chuyện này phải giữ bí mật, không thể để người khác biết, hiểu chưa?"
"Cha ta có thể biết không?"
Từ Ninh Viễn đưa tay vỗ đầu Chu Bình đáp: "Nói nhảm, ta mang ngươi đi, nếu như không nói cho cha ngươi biết, tỷ phu ngươi có tha cho ta không!"
Chu Bình bị ông ta vỗ cho một cái, đầu suýt chút nữa trực tiếp rời khỏi cổ, sợ đến vội vàng ôm lấy đầu nhỏ nói: "Ta dựa vào, đầu của ta! Vậy ta có thể nói cho đại tỷ cùng nhị bá của ta không?"
"Có thể nói, có điều, chỉ có thể nói với người trong nhà thôi, người bên ngoài không thể nói, vạn nhất truyền đến tai Trấn Sóc Quân.."
Chu Bình nghe đến đây, đột nhiên cảm giác được chỗ không thích hợp, sao nghe giống như một người ông đang dỗ cháu trai thế nhỉ!
Hắn đứng thẳng người dậy, hô: "Ông đừng có dọa ta! Ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi! Ta đã sáu tuổi rồi đấy!"
Từ Ninh Viễn sững sờ, tiếp đó cười ha ha đứng lên, hỏi: "Tiểu tử ngươi thật đúng là cơ trí, nói một chút, câu nào của ta là dâng dọa ngươi?"
Chu Bình đảo mắt, đáp: "Ngoại trừ câu nói muốn ta đi làm thân binh là thật, những cái khác đều là giả, còn cái gì mà nhân khẩu đang dần già yếu, phải cấp bách bồi dưỡng nhân tài, ông đường đường là chủ soái, sao lại đi lừa gạt một đứa bé sáu tuổi như thế, thật đúng là lợi hại!"
Từ Ninh Viễn 'xì' một tiếng: "Ngay cả một đứa trẻ sáu tuổi cũng không lừa gạt được!"
"Nói nhảm, ta cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi."
"Vậy ngươi đi hay không đi?"
"Chuyện này ta không nói được, ta phải hỏi tỷ phu của ta một chút, huynh ấy để cho ta đi thì ta liền đi!"
"Được, ngươi hỏi đi, lần này ta có thể ở lại Kinh Đô hơn mười ngày."
Chu Bình nhìn ông ta, trầm mặc một lát, lại không nhịn được hiếu kỳ, hỏi: "Đại tỷ của ta thành thân, tại sao ông lại muốn tới?"