Diệp Vân Phương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đôi mắt suy tư nhìn người bên cạnh, càng nhìn bà càng xúc động mạnh. Thật sự là quá giống, từ nét mặt, đến cái cau mày hay mím môi cũng giống Cố Diệp như đúc.
Nếu như trên đời này thật sự có người giống người…, nhưng chẳng lẽ từ cử chỉ điệu bộ cũng có thể giống như vậy sao?
Lăng Cận Dương khẽ liếc mắt nhìn bà, ánh mắt sâu kín thoáng qua cái gì, giọng nói ôn hòa, “Bác khẳng định không muốn ăn cơm sao? Bác có muốn ăn cái gì khác không?”
Nghe Lăng Cận Dương hỏi, Diệp Vân Phương có hơi mất tự nhiên. Thật ra bà cũng không có ý gì xấu, chỉ muốn ở bên cạnh cậu thanh niên này thêm một chút nữa, để thỏa mãn tâm tình của mình. Có lẽ vì bà quá nhớ con trai, ngày đêm đều nghĩ đến.
“Lăng tiên sinh, con có thể chở bác đến nhà con ngồi một chút không?” Đắn đo hồi lâu, Bà nhỏ giọng hỏi, chỉ sợ bị cự tuyệt. Bà muốn đến chỗ của anh đang sống, xem thế nào, cuối cùng có điểm nào giống Cố Diệp không.
Thật ra thì Lăng Cận Dương cũng không thích người lạ đến nhà mình. Nhưng từ lần nhìn thấy hình Cố Diệp, anh đối với người trước mắt cũng có ít cảm tình, anh mím môi gật đầu một cái, cũng không có từ chối bà: “Vâng, có thể ạ.”
Cho xe quẹo cua ở đầu đường phía trước, Lăng Cận Dương trực tiếp lái xe về nhà, sau khi đậu xe dẫn bà đi lên lầu.
Móc chìa khóa ra mở cửa, Lăng Cận Dương mở đèn, Diệp Vân Phương theo anh đi vào, đập vào mắt là một căn phòng sạch sẽ, đồ đạc ngăn nắp. Người này quả thật yêu thích sạch sẽ cũng giống như Cố Diệp.
Để túi xách trong tay xuống, bà đứng một chỗ, cũng không có đi lung tung. Lăng Cận Dương sau khi cởi áo khoát ra đi tới tủ giầy lấy ra một đôi dép cho bà, chỉ về phía ghế sofa nói: “Bác cứ tự nhiên.”
Xoay người đi vào phòng bếp, Lăng Cận Dương rót ra một ly nước đặt trước mặt bà.
Hai người ngồi đối diện nhau, trong lúc nhất thời cũng không có mở miệng. Lăng Cận Dương không biết mở miệng nói gì, giơ tay lên bụm miệng, khó xử ho nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt hơi căng thẳng.
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, Diệp Vân Phương cười, dịu dàng nói: “Chắc con cũng đói bụng rồi, để bác đi làm cơm cho.”
“Cố phu nhân.” Lăng Cận Dương thấy bà đứng dậy liền gọi, cảm thấy không được thoải mái, bọn họ không coi là quen thuộc, sao có thể để cho bà nấu cơm.
Diệp Vân Phương ý thức được bản thân bà hơi thất lễ, ánh mắt trong phút chốc ủ rũ xuống: “Lăng tiên sinh, bác chỉ muốn nấu cho con một bữa cơm, không có ý gì khác.”
Trước kia, thời gian Cố Diệp ở bên cạnh bà, mỗi ngày đều muốn ăn cơm bà nấu, cũng bảo cơm bà nấu là ngon nhất. Hôm nay con bà không còn nữa, mỗi lần nghĩ đến, trong lòng bà vô cùng đau đớn.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của bà, Lăng Cận Dương như hiểu được cái gì, anh giãn chân mày ra, tâm tình bình thản xuống: “Vậy cũng được, tất cả mọi thứ đều ở trong phòng bếp,”
Thấy Lăng Cận Dương đồng ý, trái tim bà cảm thấy ấm áp, bà gật đầu đi nhanh vào bếp.
Tủ lạnh bên trong nhét đầy thức ăn. Đó là lúc Đồng Niệm gần đi mua dự trữ, sợ Lăng Cận Dương ở một mình không có gì ăn. Cho nên từ rau dưa đến thịt cá đều đầy đủ mọi thứ.
Diệp Vân Phương lấy tạp dề mang vào, hào hứng đứng trong bếp bận rộn, sắc mặt mất mát bị nụ cười làm biến mất. Bà để cải vào trong thau rửa sạch, lấy thịt ra rã đông, chuẩn bị nấu thức ăn.
Lăng Cận Dương ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng dáng bà bận rộn trong phòng bếp, ánh mắt thâm thúy thoáng qua cái gì. Anh châm một điếu thuốc, sau khi hít sâu một cái, nhả ra một làn khói trắng, bóng dáng già nua hiện trong mắt anh, mang theo mấy phần ấm áp.
Nhìn bóng dáng bà, Lăng Cận Dương tưởng tượng ra bóng dáng của mẹ mình. Trong lòng anh Du Thù Lan có ấn tượng sâu sắc với mình. Hôm nay anh mơ hồ nghĩ, mẹ anh, người mà đã sinh ra anh đến cuối cùng có bộ dáng như thế nào?
Không lâu sau đó, Diệp Vân Phương đã nhanh chóng làm xong thức ăn, từng món một được bưng lên bàn, dọn xong chén đũa, dđl/q'd bà gọi người đang ngồi trong phòng khách: “Có thể ăn cơm rồi.”
Nghe bà bảo, Lăng Cận Dương dụi tàn thuốc, cất bước đi tới. Anh nhìn thức ăn trên bàn, chân mày nhíu chặt hơi thả lỏng ra. Mặc dù món ăn không nhiều nhưng lại lộ ra cảm giác yêu thương.
Kéo ghế ra ngồi xuống, anh nhìn người đối diện, cười nói: “Bác ăn chung với con đi.”
Đôi tay bà đặt trên đùi, khóe mắt ửng đỏ, bà thở dài một hơi. Chỉ là lúc này trên căn bản bà ăn không vô, chỉ muốn nhường thức ăn cho anh, ngồi nhìn anh ăn.
“Con ăn nhiều một chút.” Bà gắp thức ăn đặt vào chén Lăng Cận Dương, thấy anh dùng đũa gấp rau cần bỏ qua một bên, bà lập tức mím môi cười: “Con cũng không thích ăn rau cần sao? Diệp Diệp cũng không thích. Những món rau có mùi thơm đặc biệt, nó đều không thích ăn.”
Lăng Cận Dương đang nhai dừng động tác lại, anh mím môi, nhíu mày nhìn về phía người đối diện, sắc mặt trầm xuống.
Nhìn thấy anh cau mày, bà vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bác thật sự xin lỗi, làm ảnh hưởng đến khẩu vị của con.”
Chân mày Lăng Cận Dương hơi giật giật, thức ăn có mùi vị rất ngon, làm cho anh nhớ đến mẹ anh trước kia cũng từng nấu cho anh ăn thế này. Đáy lòng có chút bùi ngùi, anh đưa tay gắp thức ăn đặt vào chén bà: “Bác cũng ăn đi, đều nguội hết rồi.”
Diệp Vân Phương ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn khuôn mặt anh, tầm mắt mơ hồ nhìn gương mặt giống Diệp Diệp nhà bà như đúc, trái tim cũng được an ủi mấy phần. Kể từ ngày ôm Cố Diệp về nhà, bà luôn coi nó là con ruột của mình. Nhiều năm như vậy, mẹ con bọn họ tình cảm rất tốt, bà luôn cám ơn ông trời đã ban cho bà một đứa con hiểu chuyện lại hiếu thảo. Nhưng ai có ngờ đến, tai nạn xe đã làm cho bà mất đi tất cả mọi hy vọng.
Gắp thức ăn trong chén lên, bà nếm thử một miếng. Thức ăn vừa vào trong miệng, nước mắt ẩn nhẫn thật lâu không kiềm chế được mãnh liệt rơi ra ngoài.
Giơ tay lên che miệng, bà cố kiềm nén lại âm thanh nức nở của mình. Ba năm nay, trong lòng bà quá đau khổ, ngày nhớ đêm mong, thân thể và tinh thần cũng sắp cạn kiệt.
Lăng Cận Dương nhìn khuôn mặt đầy nước của bà, trong lòng cũng không dễ chịu. Tuy rằng gặp bà không được mấy lần, nhưng kể từ ngày nhìn thấy hình Cố Diệp, trong lòng anh lại sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Buông đôi đũa trong tay xuống, Lăng Cận Dương đứng lên đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, đưa tay ôm chặt bả vai bà, ôm bà vào trong ngực, “Nếu như Cố Diệp nhìn thấy bác như vậy, trong lòng cậu ấy cũng rất khó chịu.”
Ngừng lại, Lăng Cận Dương thở dài, dịu dàng nói: “Bác là người mẹ tốt.”
Bà chôn mặt lên bả vai anh, cảm giác đau khổ trong nháy mắt cũng được an ủi một ít, bà ôm chặt người bên cạnh, cũng không khống chế được cảm giác nhớ nhung trong lòng, “Diệp Diệp, Diệp Diệp của mẹ, sao con có thể bỏ mẹ mà đi chứ?”
Đầu vai áo rất nhanh bị ướt một mảng lớn, Lăng Cận Dương hơi cúi đầu, cũng không đẩy người trong ngực ra. Mặc dù anh không thích người khác coi anh là thế thân, nhưng trong giờ phút này, trong lòng anh cũng cảm thấy được an ủi khi nhớ đến mẹ mình.
Anh thở dài, hai cánh tay ôm lấy bà, mặc cho cho phát tiết.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Diệp Vân Phương mới dần dần ngừng khóc, bà ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người trước mặt, dđl/q'd nhìn thấy bả vai anh ướt đẫm, ánh mắt u ám, “Bác xin lỗi, bác thật sự quá luống cuống.”
Lăng Cận Dương nhìn đồng hồ, thấy đã trễ, anh lắc đầu một cái, “Không sao, để con đưa bác trở về.”
Bà gật đầu một cái, giơ tay lên lau nước mắt, cầm túi xách bước theo anh đi ra ngoài.
Lúc đi tới thang máy, Lăng Cận Dương móc trong bóp ra một cái danh thiếp đưa cho bà, giọng nói dịu dàng: “Về sau nếu có việc, thì bác có thể gọi cho con.”
Hơi do dự, anh lại bổ sung thêm một chút: “Không cần phải ở bên ngoài công ty, bác muốn gặp con thì gọi điện thoại cho con là được.”
Trong lòng bà tràn đầy cảm động, bà nắm chặt danh thiếp trong tay, cẩn thận bỏ vào túi xách. Thật ra bà và Lăng Cận Dương coi như không quen không biết, nhưng cậu ta không hề sợ bị bà làm phiền, còn để cho bà phát tiết tâm tình, đứa nhỏ này thật làm cho bà yêu mến.
Lái xe đưa bà về khách sạn, Lăng Cận Dương sau khi thấy bà đi vào đại sảnh, mới lái xe rời đi.
Diệp Vân Phương trở về phòng, chồng bà vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày, trên mặt đầy vẻ lo lắng: “Bà đã đi đâu? Cả ngày trời không thấy bóng dáng hả?”
Đặt túi xách xuống, bà ngồi trên sofa, rót chén nước uống, “Đi gặp Lăng Cận Dương.”
"Bà ——"
Sắc mặt Cố Hoàn Dân trầm xuống, tức giận nói: “Vân Phương, làm sao bà còn đi gặp cậu ta?”
Nhìn khuôn mặt tức giận của chồng, bà cười lạnh, nắm túi xách đứng lên, bỏ lại một câu: “Tôi muốn nhìn thấy Diệp Diệp.”
Nhìn thấy bà cất bước đi vào phòng, chân mày ông nhíu chặt hơn, vẻ mặt cũng u ám cực độ.
Bà đi thẳng vào phòng cũng không quay đầu lại, cũng không nhìn đến ông, ông ngồi trên sofa, trong lòng cũng không có cảm giác. Nhớ tới con trai mất sớm của mình, trong mắt cũng nhuốm lệ.
Nếu Diệp Diệp vẫn còn sống thì tốt biết bao.
. . . . . .
Tiết trời mùa thu tháng mười, ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, là một ngày đẹp để làm hôn lễ.
Từ lần trước, sau cái ngày mà Lăng Cận Dương không xuất hiện trong hôn lễ, mọi người trong thành phố Duật Phong đều chú ý đến chuyện này. Hôm nay nhà họ Lăng lần nữa tổ chức hôn lễ, tự nhiên sẽ thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Buổi sáng thứ bảy, không khí trong lành.
Sáng sớm Lăng Cận Dương lái xe đến Lan Uyển, sau khi đón Đồng Niệm, hai người đi tới Cục dân chính làm giấy kết hôn. Bởi vì trước đó đã có hẹn trước, cho nên nhân viên ưu tiên làm thủ tục cho bọn họ.
Sau khi điền thông tin vào giấy tờ, lại đi chụp ảnh. Trong lúc nhìn thấy nhân viên đóng mộc xuống tờ giấy màu đỏ kia, trong tay Đồng Niệm đầy mồ hôi. Từ lúc mười tuổi cho đến nay, giật mình quay lại đã 13 năm, cuối cùng cô cũng đứng bên cạnh người đàn ông này.
"Chúc mừng hai người."
Nhân viên làm việ đưa giấy kết hôn màu đỏ cho bọn họ, không kiềm chế được vui mừng: “Hai người rất may mắn, vừa đúng tới số 999, con số này thật có ý nghĩa cho người kết hôn nha.”
999(*): có ý nghĩa trường tồn vĩnh cữu, mãi mãi.
“À.” Đồng Niệm cũng không có nghĩ đến, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh. Nhìn thấy anh cười cầm tờ giấy kết hôn trong tay, mở ra xem một chút rồi sau đó nắm tay cô, dẫn cô rời đi.
Đồng Niệm vội vàng cảm ơn nhân viên, đi theo anh ra ngoài: “Là do anh sắp đặt?”
“Cũng không có sắp đặt, chỉ bảo người ta làm thôi.” Lăng Cận Dương cầm tờ giấy kết hôn, ánh mắt dao động mạnh.
Đồng Niệm cười thành tiếng, nhìn giấy kết hôn trong tay anh, hôn lên miệng anh một cái, vui mừng nói: “Lăng Cận Dương, bắt đầu từ hôm nay, anh danh chính ngôn thuận thuộc về em. Anh là tài sản của riêng em.”
Nhìn nụ cười trên môi cô, khuôn mặt Lăng Cận Dương đầy vẻ dịu dàng, anh ôm cô vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ ôn nhu: “Bà chủ, vậy bà có thể tiết kiệm tiêu dùng lại được không, không nên tiêu xài mạnh mẽ.”
“Hahaha…” Đồng Niệm hắng giọng cười to, đôi tay bưng lấy khuôn mặt anh, nhẹ nhàng nắn bóp: “Yên tâm, yên tâm, em sẽ đối xử với anh thật tốt.”
Lăng Cận Dương nín cười, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, dịu dàng nói: “Lăng phu nhân, chúng ta nên đi giáo đường rồi.” Sau đó anh nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi cục dân chính, lái xe tới giáo đường.