Mục lục
Thực Hoan Giả Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lái xe một mạch về Lan Uyển, sau khi lái xe vào trong sân, lập tức mở cửa bước xuống xe, vội vã bước vào bên trong nhà.
Trong phòng khách không có ai, Lăng Cận Dương quay đầu nhìn quanh nhà, trong lúc nhất thời không thấy bóng dáng Đồng Niệm đâu, chân mày hơi nhíu lại.
“Niệm Niệm đâu rồi?” Lăng Cận Dương bước nhanh tới, trầm giọng hỏi người giúp việc, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mịn, anh giơ tay mở nút áo ở cổ ra.
Người giúp việc nhận lấy đồ trên tay anh, chỉ tay về phía phòng bếp nói: “Tiểu thư đang ở trong phòng bếp ạ.”
Sau khi cởi nút áo ở cổ ra, Lăng Cận Dương mím môi đi về phía phòng bếp. Anh vừa đi đến cửa, liếc mắt nhìn vào liền thấy Đồng Niệm đang mang tạp dề màu hồng, tay bận rộn, nghiêng người đứng ở trước bếp, trước mặt để một chén thủy tinh màu trắng, đang loay hoay làm thứ gì đó.
Nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng cô, Lăng Cận Dương lấy đôi tay xuyên qua nách cô, cổ tay vô tình chạm phải ngực cô, lập tức làm anh cảm thấy căng thẳng, môi nở nụ cười xấu xa: “Lại lớn hơn rồi.”
Đồng Niệm sợ hết hồn, sau khi nghe giọng nói của anh, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Cô xoay người nhìn anh, cười hỏi: “Sau anh về sớm vậy?”
Nhìn đôi mắt sáng rực của cô, Lăng Cận Dương cười một tiếng, khuôn mặt làm ra vẻ nghiêm túc: “Bà xã có lệnh, chồng đâu dám không nghe lời?”
“Ha ha…” Đồng Niệm cất giọng cười, vẻ mặt vui vẻ, nghiền ngẫm từng chữ anh nói.
Lăng Cận Dương lắc đầu cười, đôi mắt nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của cô, ánh mắt dần dần u ám: “Anh chỉ muốn cắn em!”
Bị giọng điệu hung dữ của anh hù dọa, Đồng Niệm nhìn anh chằm chằm, đáy lòng nhói đau một cái, trên mặt nhanh chóng tươi cười: “Trong này nóng quá, anh ra bên ngoài chờ đi.”
Lăng Cận Dương thu lại ánh mắt đói khác, thấy cô mang cái bao tay trong suốt trên tay, hiếu kỳ hỏi: “Em làm cái gì vậy?”
“Salad khoai tây.” Đồng Niệm cúi đầu khẽ cười, nghiền nát khoai tây đã nấu chín, cho thêm tương, chân giò hun khói, dưa leo vào, tiếp tục trộn đều sau đó bỏ vào tủ lạnh. Mười lăm phút sau lấy ra, mùi vị cực ngon.
Thấy anh không nhúc nhích đứng bên cạnh mình, Đồng Niệm có chút ngượng ngùng, lấy tay đẩy anh ra bên ngoài, cười nói: “Anh mau đi tắm đi, rồi ăn cơm.”
Lăng Cận Dương mỉm cười, lên lầu đi về phòng ngủ, đi ngang qua căn phòng cách vách thì dần dần dừng bước chân lại, đẩy cửa đi vào.
Phòng ngủ sát vách của bọn họ đã sửa lại thành phòng trẻ em. Giấy dán tường là màu hồng, đồ dùng cũng chọn mua theo tiêu chuẩn dành cho trẻ, trong phòng đặt một chiếc giường ngủ màu trắng, chăn nệm đều do tự tay Đồng Niệm làm.
Lăng Cận Dương đi đến bên giường nhỏ, vén đồ lên nhìn một chút, ánh mắt vẻ mặt ôn hòa. Mặc dù đường may của cô không được đẹp, tay nghề cũng không tốt, nhưng mỗi đường kim mũi chỉ đều là tâm huyết của cô.
Khoảng thời gian trước vì làm những thứ này mà Đồng Niệm thức đến tận khuya. Có những chỗ không làm được, cô liền hỏi người giúp việc có tuổi trong nhà, học từng chút từng chút một. Tất cả anh đều nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng bội cảm ấm áp.
Mặc dù đứa bé chưa ra đời, nhưng Lăng Cận Dương biết Đồng Niệm nhất định là người mẹ tốt, tẫn chức tẫn trách (*).
Tẫn chức tẫn trách (*): làm tròn bổn phận.
Trên lan can giường, treo một ngựa gỗ xoay tròn có gắn nhạc, món đồ chơi này là bọn họ cùng nhau đi mua. Lăng Cận Dương giơ tay lên sờ sờ, nụ cười trên môi không giảm.
Còn vài tháng đứa bé mới ra đời, nhưng cả hai người bọn họ lúc rãnh rỗi sẽ đi dạo ở những cửa hiệu chuyên bán đồ trẻ em, thấy cái gì đẹp mắt cũng mua về nhà. Trong lúc vô tình căn phòng này đã trang bị đầy đủ nhiều đồ như vậy.
Đôi mắt chậm rãi nhìn quanh một vòng, Lăng Cận Dương chợt phát giác, đa số đồ vật bọn họ mua hơn phân nữa là dành cho con gái dùng. Chẳng lẽ trong tiềm thức của bọn họ cũng nhận định đứa bé là con gái sao?
Tuy rằng hiện tại siêu âm là có thể biết trước đứa bé là nam hay nữ, nhưng Đồng Niệm và anh cùng nhất trí rằng không muốn biết trước, giữ một chút cảm giác tò mò cũng rất tốt. Mỗi lần dẫn cô đi khám thai, nghe thấy nhịp tim của đứa bé đập còn có hình ảnh đứa bé hiện lên trên màn hình siêu âm, trong lòng anh ngày càng chờ đợi đứa bé ra đời.
Lăng Cận Dương ngồi một lát, lúc đứng dậy còn vuốt dra giường cho thẳng lại, anh mỉm cười đi ra, lúc đóng cửa vẫn còn suy nghĩ, đến cuối cùng thì đứa bé là con trai hay là con gái đây?
Trở lại phòng ngủ tắm rửa sạch sẽ, Lăng Cận Dương thay quần áo ở nhà, đi xuống lầu. Lúc anh xuống, trên bàn ăn đã dọn đầy đủ thức ăn, chỉ là thức ăn tối nay có chút không giống như mọi ngày, nhìn cách thức trình bày biết chắc ngay là đều do chính tay Đồng Niệm làm.
“Xem em nè, trán đầy mồ hôi.” Lăng Cận Dương lấy tay kéo cô đến bên cạnh, vẻ mặt có chút không vui: “Cơm tối phải cần em làm sao?”
Đồng Niệm bưng ly nước dưa hấu lên uống một hớp, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, “Không phải vậy, từ lúc em mang thai, em cũng chưa có nấu cơm cho anh ăn.”
Nghe cô nói…, đáy lòng Lăng Cận Dương có hơi ấm áp, ánh mắt nở nụ cười sâu hơn: “Em thật ngốc, em sợ sau này anh không có cơ hội ăn cơm em nấu sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Đồng Niệm đưa nước ép dưa hấu cho anh, đôi mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt: “Chờ sau này sinh đứa bé, em sẽ ở nhà trong con, công việc kiếm tiền do anh phụ trách. Đến lúc đó, mỗi ngày em đều nấu cơm cho anh ăn, anh muốn không ăn cũng không được.”
Ăn mỗi ngày sao?
Nghĩ tới tai nghề nấu nướng của cô, Lăng Cận Dương nhíu chân mày, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh dị. Nếu như mỗi ngày phải ăn thức ăn cô nấu, đối với dạ dày của anh thật đúng là khảo nghiệm cực lớn.
Đồng Niệm lấy salad đã ướp lạnh trong tủ lạnh ra, xé màn bọc thức ăn, đặt ở giữa bàn, lại bưng thịt bò bít tết lên, vỗ tay một cái nói: “Được rồi, ăn thôi.”
Nhìn màu sắc này, Lăng Cận Dương không khỏi gật đầu một cái, anh cắt một miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng, mùi vị rất ngon, thịt rất mềm.
“Không tệ.” Lăng Cận Dương nở nụ cười, há miệng ăn hết salad khoai tây cô đưa đến, ánh mắt lay động: “Cũng không tệ.”
Nghe anh nói liền hai từ không tệ, Đồng Niệm thấy rất hài lòng, thật ra thịt bò bít tết là do đầu bếp trong nhà đã chuẩn bị trước, đã ướp sẵn gia vị, cô chỉ đặt vào trong chảo rán qua, cũng không có tốn bao nhiêu công sức.
Chỉ là salad do chính tay cô làm, cô làm từng bước một. Lúc trước, cô đã làm qua một lần, nếm qua thấy mùi vị rất ngon mới dám khoe khoang trước mặt anh.
Có thể được anh tán thưởng, đáy lòng Đồng Niệm ngất ngây, cảm thấy buổi trưa hôm nay không có uổng phí. Cô lấy một phần thịt bò bít tết ăn hết, lại ăn thêm một phần điểm tâm ngọt, còn có thêm một ít xoài.
“Có khách tới nhà sao?” Nhìn chằm chằm xoài trong chén cô, đôi mắt thâm thúy của anh dao động, mỉm cười hỏi cô.
Đồng Niệm đang nhai ngừng động tác lại, vẻ mặt có hơi biến hóa: “Ừ, Doãn Mạch tới.”
Đè mu bàn tay cô lại, Lăng Cận Dương lấy chén xoài trước mặt cô, trầm giọng nói: “Em không được phép ăn, cẩn thận bị dị ứng.”
Nhớ tới chuyện lần trước bị dị ứng khi ăn xoài, trong lòng Đồng Niệm cũng có chút sợ hãi. Mặc dù chưa có ăn đủ, nhưng lại không dám ăn tiếp nữa, không thể làm gì khác hơn là ngậm kín miệng lại.
Nhìn cái bụng tròn trịa của cô, Lăng Cận Dương nắm lấy tay cô, dẫn cô đi ra ngoài tản bộ, thuận tiện tận hưởng cảm giác còn dư lại không nhiều thuộc về thế giới của hai người.
Sau khi đi một vòng trong sân, Đồng Niệm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa, vào mùa này, gần tối không khí mát mẻ, đi bộ là thoải mái nhất.
“Em thấy mệt sao?” Lăng Cận Dương ôm eo cô, nhẹ nhàng hỏi.
Bụng Đồng Niệm cũng không coi là nhỏ, hiện tại cô cúi đầu đã không thấy mũi chân của mình, đi một lát, quả thật có chút cảm giác mệt. Cô gật đầu một cái, nói đúng sự thật: “Có chút mệt, chúng ta trở vào nhà đi.”
Nghe vậy, Lăng Cận Dương nắm tay cô đi trở về, hai người trực tiếp lên lầu, trở lại phòng ngủ.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Lăng Cận Dương đổ nước đầy bồn tắm, để cho cô tắm thoải mái, hóa giải mệt nhọc trong cơ thể.
Nằm trong bồn


chuong-191-chuong-140-1528862611.6676.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK