Mục lục
Thực Hoan Giả Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tài xế lái xe đến bên ngoài Cao ốc Lăng thị, sau khi dừng lại, trầm giọng nói: “Thưa phu nhân, đến rồi ạ.”
Ngồi sau xe, vẻ mặt Đồng Niệm đờ đẫn, cô nhíu mày nhìn chằm chằm Cao ốc Lăng thị, ánh mắt phập phồng, cảm xúc phức tạp.
Sau khi cửa xe sau mở ra, tài xế đứng ở bên ngoài, yên lặng chờ cô xuống xe.
Đồng Niệm yên lặng hồi lâu, tiễn đồng đen nhánh rộng mênh mông như mặt biển, không nhìn thấy rõ đôi mắt sắc bén, cô mím môi, cũng không có xuống xe.
Tài xế đợi chỉ thị của cô, sau khi đóng cửa xe lại, lại nổ máy xe lần nữa, hỏi: “Phu nhân, cô muốn đi đâu?”
Ánh mắt Đồng Niệm dao động, sắc mặt bình phục lại: “Đi đến nhà hàng Tây ở phía trước.”
“Vâng.” Tài xế cho xe chạy, lái xe qua con đường phía trước.
Đây là nhà hàng Tây, không gian đẹp mắt, trang trí rất đặc biệt. Đến giờ nghỉ trưa, Đồng Niệm thường đến nơi này dùng cơm, đối với nơi này rất quen thuộc.
Tài xế sau khi đậu xe, mở cửa xe ra, cẩn thận đỡ cô ra ngoài.
“Một tiếng sau trở lại đón tôi.”
Tài xế gật đầu, biết thân phận lái xe đi, cũng không có dòm ngó cái gì.
Nhìn thấy xe hơi màu đen lái đi, Đồng Niệm lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi điện thoại: “Duy Hàm.”
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại, nghe được giọng nói của cô, vô cùng ngạc nhiên, sau đó cười hỏi: “Sao hôm nay em rãnh rỗi nhớ đến anh vậy?”
Đồng Niệm mím môi, bàn tay nắm điện thoại thật chặt: “Em ở nhà hàng Tây gần công ty, anh đi qua đây nhanh lên.”
Nghe cô nói, sắc mặt Mục Duy Hàm trầm xuống, cảm thấy có cái gì không đúng, “Được, anh qua đó ngay lập tức.”
“Duy Hàm.” Đồng Niệm chợt lên tiếng, ánh mắt thoáng qua vẻ lạ thường: “Đừng nói cho ai biết, anh đi gặp em nha.”
Chân mày Mục Duy Hàm nhíu chặt, cầm chìa khóa xe trên bàn, vẻ mặt hoàn toàn u ám xuống: “Anh biết rồi, em chờ anh.”
“Vâng.” Đồng Niệm tắt điện thoai, lúc này mới xoay người đi vào nhà hàng.
Không lâu lắm, Mục Duy Hàm lái xe chạy tới, anh đẩy cửa kính nhà hàng ra, liền nhìn thấy Đồng Niệm ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
“Chào anh, có có cần giúp gì không ạ?” Nhân viên nhà hàng đi tới, lịch sự hỏi.
Mục Duy Hàm đưa ngón tay chỉ chỉ, cười nói: “Tôi tìm người.”
Nhân viên trực tiếp đi về phía trước, dẫn anh đi tới chỗ ngồi.
“Anh tới rồi.” Đồng Niệm nghe tiếng bước chân quay đầu lại, sau khi nhìn thấy anh, ánh mắt vẻ mặt ôn hòa: “Anh muốn ăn cái gì?”
Mục Duy Hàm nhìn cô, thấy đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, thực đơn cũng không muốn nhìn nữa, thuận miệng gọi một phần thức ăn, để cho phục vụ rời đi.
Xung quanh rất yên tĩnh, thích hợp để nói chuyện. Mục Duy Hàm mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đồng Niệm bưng chén nước trên bàn lên, nhưng tay hơi run, làm nước trong ly tràn ra, rơi xuống khăn trải bàn trắng noãn, đọng lại một mảnh nhỏ.
Nhìn chằm chằm vào mảnh nước đọng, Đồng Niệm cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, cô cầm cái ly, ném mạnh xuống đất: “Nhân viên phục vụ!”
Cô lớn tiếng gọi như vậy, lập tức gây sự chú ý tới mọi người. Nhân viên phục vụ chạy tới, cung kính hỏi: “Phu nhân, cô có yêu cầu gì ạ?”
Giơ tay lên đè lại đôi tay run rẩy của cô, sắc mặt Mục Duy Hàm bình tĩnh, khóe miệng chứa đựng nụ cười: “Không có gì, ly nước không cẩn thận rớt xuống đất, nhờ cô dọn dẹp dùm.”
“Vâng ạ.” Sau đó phục vụ bưng tới một ly nước khác, lại dọn dẹp mảnh thủy tinh cho sạch sẽ.
Quậy một phát như vậy, Đồng Niệm cảm thấy cảm xúc có tốt hơn, cô mím môi, khẽ rũ mắt xuống.
“Chuyện rất nghiêm trọng sao?” Mục Duy Hàm thở dài, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của cô, cau mày hỏi: “Chẳng lẽ có liên quan đến Cận Dương sao?”
Đồng Niệm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dao động, môi hơi nhếch lên, nở nụ cười: “Anh luôn nhìn thấu lòng em.”
Bưng ly nước lọc lên hớp một hớp, Mục Duy Hàm nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu nói: “Là em biểu hiện quá rõ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có những chuyện liên quan đến Cận Dương mới có thể làm cho em không bình tĩnh.”
Thấy ánh mắt cô dần dần tối xuống, Mục Duy Hàm cũng không đùa nữa, “Niệm Niệm, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, Đồng Niệm cắn môi, nhìn anh bình tĩnh nói: “Chuyện ba nhận nuôi Lăng Cận Dương, anh có rõ nội tình không?”
“Cái này?” Mục Duy Hàm chau mày lại, không hiểu nói: “Chuyện này còn có nội tình gì sao?”
Đồng Niệm cười tự giễu, ánh mắt lướt qua vẻ mất mác. Đúng vậy, vốn dĩ chỉ là mối quan hệ nhận nuôi đơn giản, nhưng ai có thể nghĩ tới bên trong còn cất giấu nhiều thị phi ân oán.
“Anh cũng không biết sao?” Đồng Niệm mím môi, ánh mắt buồn bã: “Duy Hàm, anh giúp em điều tra một chút.”
Ánh mắt Mục Duy Hàm trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú cũng u ám xuống: “Có phải em biết chuyện gì hay không?”
Biết không thể giấu giếm anh, Đồng Niệm kể đầu đuôi những gì Trầm Phái Ny đã nói cho anh nghe, không sót một chữ. Chỉ là mỗi một chữ nói ra, lòng cô run lên một lần, lạnh lẽo dâng lên thật sâu.
“Cái này không thể nào.” Mục Duy Hàm nghe xong những lời đó, cảm xúc lập

chuong-192-chuong-141-1528862612.0426.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK