Tập Đoàn Lăng thị tuyển người đại diện, hình ảnh cuối cùng sẽ do công ty có thẩm quyền cao nhất xét duyệt.
Năm nay người được chọn là ngôi sao Đồng Tâm, vốn dĩ Đồng Niệm không muốn chọn cô, nhưng Lăng Cận Dương không có ở ciing ty, cô phải ra mặt quyết định. Chuyện này đã kéo dài mấy ngày, đến chuyến bay sắp tối Lăng Cận Dương mới có thể trở về. Cô không muốn anh nhìn thấy cô làm việc theo cảm tính, không biết đặt lợi ích công ty làm trọng.
Dành nửa buổi chiều, Đồng Niệm đi tới phòng chụp ảnh, tới xem phong cách, hình ảnh của Đồng Tâm một chút.
Trợ lý dẫn cô đến phòng chụp ảnh Nhất Hào, nhiếp ảnh gia đưa cho cô xem những tấm ảnh đã chụp thử trước đó, Đồng Niệm cũng không hài lòng lắm. Cô không thích hình ảnh quyến rũ, cảm thấy phong cách trong lành sẽ thích hợp với Lăng thị hơn.
Nhiếp ảnh gia ngầm hiểu trong lòng, lập tức hội tập tổ chụp ảnh lần nữa. Tất cả nhân viên làm việc bên trong phòng chụp ảnh bắt đầu vội vàng phối cảnh, chuẩn bị đồng phục, xây dựng ý tưởng mới một lần nữa.
Đồng Niệm nâng tay lên liếc nhìn đồng hồ, tính toán thời gian, thời gian còn lại cô muốn đi siêu thị mua thức ăn, chiều nay cô muốn về nhà sớm nấu cơm, chờ Lăng Cận Dương khi trở lại có thể tự ăn thức ăn do chính tay cô nấu.
Tại hiện trường, không khí rối tinh rối mù, Đồng Niệm có chút phiền lòng, đứng lên đi vào vào nhà vệ sinh. Cô đẩy cửa đi vào, đứng trước bồn rửa mặt mở vòi nước, cô hứng nước vào lòng bàn tay rửa mặt.
Sau lưng phòng kế bên có tiếng đóng cửa, người bên trong hình như nghe được tiếng động bên ngoài, vang lên tiếng xả nước vội vã, sau đó cuống quít đẩy cửa đi ra ngoài.
“Là chị?”
Đồng Tâm bước ra, sau khi nhìn thấy người bên ngoài, lập tức sửng sốt.
Rút ra hai tờ khăn giấy, Đồng Niệm lau khô nước trên mặt, từ trong gương liếc nhìn Đồng tâm một cái, nhìn thấy sắc mặt Đồng Tâm có cái gì đó không đúng lắm, “Những hình ảnh cô chụp vớ vẩn tôi đã nhìn qua, là người đại diện cho Đại Sứ Hình Tượng hình ảnh phải chuyên nghiệp, không phải là những hình ảnh õng à õng ẹo thấp kém.”
Sắc mặt trầm xuống, hầm hừ tức giận Đồng Tâm đi đến bên cạnh cô: “Chị cố ý bới móc đúng không?”
Đồng Tâm đi nhanh tới bên cô, cuốn theo một làn gió nhẹ, Đồng Niệm nhạy bén ngửi được trên người đối diện có mùi hương đặc biệt, cô theo bản năng quay đầu nhìn vào phòng đối diện, nhưng cũng không thấy có cái gì.
Thật ra cái gì Đồng Niệm cũng không có nhìn thấy, nhưng Đồng Tâm lại chột dạ ngăn ở trước mặt cô, tức giận nói: “Đồng Niệm, chị khắp nơi muốn nhằm vào tôi.”
Thu hồi ánh mắt của mình, Đồng Niệm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mặt của Đồng Tâm, dđl/q"d cười lạnh nhạt nói: “Nhằm vào cô thì thế nào? Lăng thị bỏ tiền ra để tìm người đại diện hình ảnh, nhất định phải làm cho tôi hài lòng, tôi nói không hài lòng, cô cũng đừng nghĩ lừa bịp muốn vào.”
"Chị——"
Đồng Tâm nổi giận, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô, sắc mặt tái xanh.
“Tâm Tâm!” Trợ lý đẩy cửa đi vào tìm người, nhưng không nghĩ tới cũng nhìn thấy Đồng Niệm ở đây: “Ngài cũng ở chỗ này ạ.”
Đối với quan hệ giữa hai người bọn họ, trợ lý ít nhiều cũng biết một chút, cô kéo Đồng Tâm, khuyên nhủ: “Nhiếp ảnh còn đang đợi chị, chị đừng nóng tính.”
Đồng Tâm trầm mặt, ngực phập phồng lên xuống, cô nghiêng đầu đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Trợ lý mỉm cười với Đồng Niệm, nói mấy câu xã giao rồi mới rời đi.
Hồi lâu, Đồng Niệm mím môi đi ra, cảm xúc không được tốt. Thật ra thì mỗi lần nhìn thấy Đồng Tâm, tâm tình của cô rất phức tạp, có loại phiền não không nói ra được.
Đi tới phòng chụp ảnh, Đồng Niệm ngồi ở bên cạnh nhìn, lần này nhìn đồng phục cùng cách trang điểm của Đồng Tâm, cô cảm thấy hài lòng, cũng không có nhắc lại yêu cầu.
Đèn flash không ngừng lóe lên, tiếng tách tách không ngừng, chỉ là tâm tình Đồng Tâm giống như không tốt, thần thái ủ rũ, bộ dáng phờ phạc rã rượi, hoàn toàn không đạt được yêu cầu của nhiếp ảnh gia.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Nhiếp ảnh gia giận dữ, trầm mặt khiển trách trợ lý.
Trợ lý cũng không dám cãi lại, chỉ có thể nghe quở trách, cuối cùng chạy đến bên cạnh Đồng Tâm hỏi mấy câu, rồi khổ sở nói: “Thân thể Tâm Tâm không thoải mái, có thể đổi lại thời gian được không ạ?”
Đồng Niệm nhíu mày nhìn qua, thấy Đồng Tâm đứng phía dưới ánh đèn, cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch. Đáy lòng cô dao động, nhìn nhà nhiếp ảnh đang nổi giận, vãn hồi nói: “Thôi, hôm nay chỉ tới đây thôi! Các người hẹn lại thời gian, chụp lại cho đẹp rồi gởi cho tôi xem là được.”
“Vâng, thưa chủ tịch.” Nghe cô nói, nhà nhiếp ảnh mới thôi bớt giận.
Đồng Niệm nhìn trợ lý chạy đến bên cạnh Đồng Tâm, đỡ cô đi ra bên ngoài, vẻ mặt hai người có chút hốt hoảng.
Thu xếp xong mọi thứ, Đồng Niệm cũng không có nghĩ nhiều, ngay sau đó cũng rời khỏi phòng chụp ảnh, trực tiếp lái xe đến siêu thị. Rất nhanh, Đồng Niệm xách hai túi đồ lớn đi ra ngoài, lái xe trở lại Lan Uyển.
Về đến nhà là gần 4 giờ chiều, dđl/q"d khoảng ba tiếng nữa là Lăng Cận Dương xuống máy bay, vừa đúng lúc.
Trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, ba cô ngồi ở bên trong xe lăn, tinh thần đặc biệt tốt, trong tay nắm con cờ tự mình chơi, thỉnh thoảng còn thốt ra tiếng cười.
“Ba, hôm nay tâm tình ba thật tốt.” Đồng Niệm bưng dĩa tắt đã cắt gọt vỏ đến trước mặt ông, cho ông ăn mấy miếng, cười nói: “Anh con chút nữa về nhà rồi, ba ngoan ngoãn ngồi chờ nha, con đi nấu bữa tối thật ngon cho ba.”
Tâm tình Lăng Trọng hôm nay quả thật không tệ, còn đáp lại cô bằng hành động. Ông giơ tay sờ sờ mặt Đồng Niệm, gật đầu một cái, cười hì hì nhìn chằm chằm cô.
Mặc dù ông chẳng hề nói một câu, nhưng ông có động tác như thế, Đồng Niệm cảm thấy rất vui mừng, thu xếp cho ông xong, vội vàng đứng dậy đi tới phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm tối.
Buổi tối, tài xế lái xe đến phi trường đón Lăng Cận Dương, anh xách hành lý đi vào phòng bếp, mùi thơm bay vào mũi, khiến anh dừng bước chân, không kìm lòng được nhìn hướng về phái phòng bếp.
Đi tới cạnh cửa phòng bếp, Lăng Cận Dương nhìn Đồng Niệm đeo tạp dề, bộ dáng bận rộn, ánh mắt thâm thúy dao động.
“Oa…” Đồng Niệm nghe được tiếng bước chân quay đầu, sau khi thấy người đứng phía sau, lập tức chạy nhanh như bay tới: “Ông xã anh đã về, sau anh không gọi nói cho em trước 10 phút?”
Chạy đến bên cạnh anh, đôi tay Đồng Niệm vòng chắc cổ của anh, nhón chân lên hôn lên mặt anh một cái, cười nói: “Anh nhớ em không?”
Lăng Cận Dương đưa tay giữ chặt mặt cô, môi mỏng đột nhiên đè xuống, hôn lên môi của cô, nặng nề gặm cắn.
Cho đến khi người trong ngực thở hổn hển, anh mới mỉm cười buông cô ra, đôi môi mỏng mím nhẹ: “Em nói xem anh có nhớ em không?”
Khuôn mặt Đồng Niệm đỏ lên, liếc mắt nhìn người giúp việc, e lệ cúi đầu, trong lòng tràn đầy ấm áp. Đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì, xoay người lại chạy đến bên bếp, “Cá của em…”
Nhìn thấy bộ dáng chạy loạn chân của cô, khuôn mặt Lăng Cận Dương nở nụ cười nhạt, hai tay anh ôm ngực đứng tại chỗ, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Sau khi Đồng Niệm vặn lửa nhỏ, quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng nguyên một chỗ, dịu dàng nói: “Anh đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Được.” Lăng Cận Dương gật đầu một cái, xoay người xách theo vali trở lại phòng ngủ, nhanh chóng thay quần áo ở nhà, đi xuống phòng ăn.
Thấy trên bàn bày đầy thức ăn, hai mắt Lăng Cận Dương giật giật, có chút không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đối diện hỏi: “Đều do em làm hết sao?”
“Đúng vậy?” Đồng Niệm cởi tạp dề ra, đẩy ba cô đến bên cạnh, đắc ý nói: “Anh nếm thử một chút xem, mùi vị thế nào?”
Lăng Cận Dương cầm đũa lên, gắp một miếng cả bỏ vào miệng, sau khi nhai ánh mắt đổi một cái: “Không tệ.”
Nhìn nụ cười trên môi Đồng Niệm, hai mắt sắc bén thoáng qua tia mờ ám, giọng nói chua ngoa: “Vì bữa cơm này, em đã len lén luyện tập bao lâu rồi?”
Đôi tay cầm đũa chợt dừng lại, Đồng Niệm trầm mặt nhìn anh, trên mặt không vui: “Anh không cần phải đáng ghét như vậy. Nếu đoán được thì cũng không nên nói ra?”
Hầm hừ bỏ đôi đũa trong tay xuống, cầm muỗng lên Đồng Niệm đúc cơm cho ba cô ăn, nụ cười mất hứng. Người đàn ông này quá thông minh, cái gì cũng không gạt được anh hết.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh khi ăn, trái tim Đồng Niệm cảm thấy được an ủi, mấy ngay nay khổ luyện luyện tập cũng coi như có chút thu hoạch. Ánh mắt cô khẽ dao động, do dự hỏi: “Ba như thế nào? Nhìn thấy Cố Diệp…Tâm tình của ông vẫn tốt chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương cứng đờ, bởi vì lời nói của cô mà ánh mắt u ám xuống, khuôn mặt buông xuống, dđl/q"d cũng không có ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói như mọi khi: “Tốt.”
Cái đề tai này quá mức nặng nề, Đồng Niệm ý thức được mình không nên hỏi, cô cười lấy lệ, ngắt lời nói: “Anh nếm thử một chút thịt gà đi, em hầm rất lâu.”
Lăng Cận Dương gật đầu một cái, gấp một miếng thịt gà, nói: “Ăn thật ngon.”
Thấy cảm xúc của anh cũng không có gì khác lạ, trái tim lơ lửng bóp chặt của Đồng Niệm mới thả lỏng xuống, cô quay đầu cho ba cô ăn cơm, không tiếp tục hỏi nữa.
Bưng chén cơm trong tay, Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn Lăng Trọng ở phía đối diện, sau khi nhìn thấy đôi mắt vẫn đờ đẫn như cũ, sắc mặt anh trầm xuống, tận sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia cuồng quyến.
Buổi tối ở Lan Uyển rất yên tĩnh.
Trong thư phòng chiếc đèn bàn phát sáng, Lăng Cận Dương ngồi ở bên trong ghế xoay, trong tay cầm tấm hình của Cố Diệp, ánh mắt thâm thúy thật lâu cũng không nhúc nhích, tầm mắt dừng lại ở tấm hình, khuôn mặt cơ hồ giống mình như đúc.
Bên tai quanh quẩn lời của phụ thân nói ở nghĩa địa ngày đó, từng chữ từng câu bên tai của anh: “Cận Dương, hai tánh mạng của mẹ con và anh trai con, còn có cả ba cả đời trong lao ngục khổ sở, con không được quên, vĩnh viễn đều không được quên.”
Hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt, gân xanh trên trán Lăng Cận Dương nhô ra, ngón tay anh nắm chặt tấm hình, dùng sức đến đầu ngón tay trắng bệch.
Góc trên bên phải bàn đọc sách, đặt tấm ảnh của gia đình. Lăng Cận Dương còn nhớ rõ, tấm hình này được chụp lúc Du Thù Lan bệnh nặng, Lăng Trọng đứng ở giữa, gian hai cánh tay ôm hai người bọn họ.
Khí đó, khóe miệng anh nở nụ cười hạnh phúc như thế, nhưng có ai biết được, ẩn giấu bên trong thân tình này là bẩn thỉu cỡ nào, làm cho người ta không thể tha thứ tội ác.
Có lẽ mẹ ruột anh cũng không phải do bọn họ hại chết, tai nạn xe của Cố Diệp cũng ngoài ý muốn, ba anh những năm qua bị khổ sở trong lao ngục cũng đều do ông kích động giết người. Nhưng chuyện lui trở về nguyền điểm, nếu như lúc đầu không phải bọn họ trộm anh, mọi chuyện phía sau có lẽ cũng không xảy ra, ít nhất ba anh cũng sẽ không ngồi tù, em trai anh cũng sẽ không bị nhà họ Cố nhận nuôi, người một nhà cũng sẽ không đền chết không được gặp mặt nhau.
Không phải anh không hiểu được cảm ơn, nhất định phải đi oán hận, chỉ là mỗi đêm khi anh nhắm mắt lại, từng khuôn mặt hiện lên trước mặt anh. Anh nghĩ mình mới quen biết mẹ ruột,còn có em trai chết thảm, nội tâm đau đớn không thể thoát khỏi.
Không hận?
Anh không muốn hận, bởi vì hận cũng là một loại hành hạ. Ai có thể chỉ dạy anh, tại sao anh không oán hận không?