“A ——”
Tiếng thét chói tai bên tai nổ tung, Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia đầy máu, tay run rẩy chỉ vào người đối diện quát: “Vi Kỳ Hạo, con mẹ nó mày bệnh à? Vì cái đồ đê tiện như vậy mà dám ra tay với tao?”
Người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng, lúc này khuôn mặt tuấn dật của anh đanh lại, càng lộ ra sự tàn khốc, Đồng Niệm chưa bao giờ lo lắng đến thế, cô muốn kéo anh lại nhưng lại thấy chân tay mình như vô lực..
“Lưu Tranh!” Vi Kỳ Hạo híp con mắt, anh vén tay áo chỉ vào mặt hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Lời mày vừa nói với lão tử hãy nuốt lại, nếu không tối hôm nay đừng muốn sống mà ra khỏi đây!”
Lúc anh nói lời này, giọng điệu càng bình tĩnh, chính là vẻ mặt đầy khí thế giết người.
Hiển nhiên hai người đàn ông này quen biết nhau hơn nữa còn có giao tình. Nhà họ Lưu cũng là nhà quyền thế, thiếu gia nhà họ Lưu sao có thể dễ dàng chịu thua?
Hành lang vang lên tiếng ồn ào, không ít người đi ra xem náo nhiệt cũng có người tiến lên khuyên can. Lưu Tranh không nhượng bộ, mọi người nhìn thấy đối thủ của hắn là tam thiếu gia nhà họ Vi, lập tức khuyên nhủ.
Lưu Tranh cũng là hạng người ăn chơi cũng không muốn chịu thiệt, quét mặt mũi quyết không chịu nhường. Hắn ta lau máu trên mặt, cất bước đi tới: “Vi Kỳ Hạo, mẹ nó mày giết tao đi, nếu không sớm thì muộn lão tử cũng chơi cô ta——”
Khi nói chuyện, hắn ta chỉ ngón tay đầy máu về phía Đồng Niệm, mặt máu me lộ ra hàn ý.
Tính tình Vi Kỳ Hạo trước giờ thích mềm không thích cứng, anh nguyên bản còn kiêng kị giao tình với nhà họ Lưu nhưng nghe thấy lời vừa rồi, nhất thời thay đổi sắc mặt, đáy mắt toát ra cỗ khí thô bạo.
Mắt thấy vẻ mặt anh có gì đó không thích hợp, Đồng Niệm đưa tay kéo anh, nhưng anh đẩy cô ra, đi tới phía trước một bước tung cước đá vào bụng của Lưu Tranh, người đàn ông ngã sóng sài trên mặt đất.
Hắn ta hét lên, đầu còn chảy máu, động tác khẳng định rất đau đớn. Chờ lúc hắn đứng dậy không nghĩ rằng lần thứ hai Vi Kỳ Hạo cầm chai rượu khác nện xuống đầu hắn ta lần nữa.
Lần này xuống tay độ mạnh yếu còn hơn lần đầu tiên, mảnh thủy tinh nhỏ vụ rơi đầy đầu, còn có không ít mảnh vỡ gắm vào mặt.
Những người đứng xem đều sợ hãi, mọi người đều biết tính tình Vi Kỳ Hạo, trong lòng biết anh thực sự tức giận, thì chuyện gì cũng làm ra được. Thực sự xảy ra tai nạn chết người cũng có thể lắm!
Mọi người tiến lên, ba chân bốn cẳng muốn kéo hai người ra nhưng đôi mắt nhiễm huyết của Vi Kỳ Hạo nâng lên, hai tròng mắt lăng liệt đảo quả, thanh âm cực lạnh: “Ai dám cản, lão tử giết luôn!”
Trong lời nói hung tợn của anh làm kinh sợ mọi người, những người này đa số đều là chơi quen, ai cũng chưa từng thấy anh như thế, làm cho người ta sợ hãi vô cùng, lập tức không dám tiến lên, đem ánh mắt dồn lên trên người Đồng Niệm.
Đôi mắt nhìn đầy sự lên án, hồng nhan là kẻ gây họa.
Nhìn thấy trường hợp như vậy, Đồng Niệm cũng bị dọa choáng váng, cô nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất đầy máu, sắc mặt trắng bệch: “Vi Kỳ Hạo, anh….”
“Câm miệng!”
Vi Kỳ Hạo hơi nghiên đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt âm trầm: “Em lo tìm chỗ an toàn tránh đi.”
So với sự bá đạo kiêu ngạo lúc trước của anh, Đồng Niệm nhìn thấy anh đêm nay chỉ cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông nằm trên mặt đất, miệng nói lảm nhảm, tựa hồ đang mắng gì đó. Vi Kỳ Hạo tung cước dẫm vào bụng hắn, xoay người đánh hắn một trận nữa.
Người nọ lúc trước còn rầm rì vài tiếng, đến cuối cùng cả người nằm trên mặt đất, tòa thân run rẩy, mà ngay cả âm thanh cũng không có.
“Dừng tay!” Đồng Niệm cảm giác không tốt, chạy tiến lên kéo cánh tay anh, giọng gấp gáp nói: “Không được đánh nữa, không được đánh nữa.”
Hạ trận đòn như mưa xuống, Vi Kỳ Hạo quay đầu trừng mắt cô, bỗng nhiên tức giận quát: “Không có nghe tên hỗn đản này nói cái gì sao? Sao em có thể nhẫn nhịn?!”
Đồng Niệm kinh ngạc nhìn ánh mắt anh, đột nhiên phát giác giữa ánh mắt sâu thẳm của anh ngoài lửa giận hừng hực còn có sự đau lòng.
Anh ta, là đang đau lòng vì mình sao?
Đồng Niệm buông tay, nhịn không được lui về phía sau vài bước, bởi vì trong vẻ mặt của anh làm cho lòng cô tràn đầy sự chua xót. Cô, không cần thương hại!
Không ai có thể khuyên ngăn, có người đang muốn cầm điện thoại ra, do dự có nên gọi cảnh sát không? Đám người hỗn loạn lúc này một bóng dáng to lớn bước tới.
Người bước tới sắc mặt lạnh lùng, đẩy mọi người qua lập tức thay đổi sắc mặt: “Vi Kỳ Hạo, cậu dừng tay lại cho anh!”
Nắm tay đang giơ lên thoáng chốc dừng lại, Vi Kỳ Hạo nhìn qua, thấy người đàn ông bước tới, đáy mắt anh giật giật.
Một tay kéo anh dậy, sắc mặt Vi Kỳ Hoa xanh mét, nhìn em mình lạnh lùng nói: “Em muốn đánh chết người à?”
Nhìn thấy anh cả, Vi Kỳ Hạo lúc này mới dừng lại động tác.
Cúi đầu nhìn người đàn ông ngã giữa vũng máu, mặt Vi Kỳ Hoa rất khó coi, anh vội vàng phân phó người đưa đi bệnh viện, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm em trai mình. Đứa em trai này của mình từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, không ai quản được!
Vi Kỳ Hạo hoãn khẩu khí nhìn vết máu trên mu bàn tay cùng với vết thương, cảm giác đau đớn kéo tới. KHóe mắt quét qua bên người, không thấy Đồng Niệm, anh kinh ngạc, quay đầu tìm một vòng vẫn không thấy người, liền chạy ra ngoài.
“Vi Kỳ Hạo——”
Bỏ qua tiếng rống giận dữ của anh cả phía sau, anh một hơi chạy ra ngoài cửa lớn Mê Sắc.
Bóng dáng quen thuộc phía trước hiện lên, chỉ thấy cô cúi đầu chạy rất nhanh. Kêu cô nhưng cô không dừng lại, vẫn chạy như điên.
Vi Kỳ Hạo bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm đánh người là anh đánh, cô liều mạng chạy làm gì?
Ước chừng một hơi, anh đuổi nhanh theo, hai người một trước một sau chạy rất xa. Vi Kỳ Hạo chế trụ bả vai cô, đem cô gắt gao giữ chặt.
“Này!” Ngực Vi Kỳ Hạo kịch liệt phập phồng, đuổi cô so với đánh nhau tiêu hao thể lực nhiều hơn: “Em chạy nhanh như vậy làm gì?”
Hai tay đặt ở bên hông, Đồng Niệm chạy không kịp thở, cô gấp gáp thở, thấp giọng nói: “Sợ toàn thân dính máu!”
“Phốc ——”
Lửa giận trong lòng vì câu nói của cô mà tán đi, Vi Kỳ Hạo nhịn không được nhếch môi, đưa tay véo mũi cô, cười nói: “Em thật không có tiền đồ!”
Anh lau trán mồ hôi của cô, ánh mắt ôn nhu: “Đứa ngốc, về sau loại chuyện như thế này đừng chạy. Em chỉ cần đứng phía sau tôi, mọi việc đều có tôi chống đỡ!”
Đồng Niệm ngẩng đầu, hai tròng mắt nhìn ánh mắt sáng sủa của anh, trong lòng rối loạn: “Vi Kỳ Hạo, anh biết lúc nào?”
Sắc mặt Vi Kỳ Hạo hơi biến đổi, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Biết cái gì? Tôi chỉ biết, người phụ nữ của tôi thì không cần phải chịu ủy khuất, trừ tôi ra không ai có thể khi dễ cô ấy!”
Lần trước cô say rượu ở đỉnh núi, trong miệng thì thào kêu anh trai. Khi đó anh biết, cũng biết như thế? Ai chưa từng có quá khứ?
Đáy lòng cuồn cuộn nổi sóng, Đồng Niệm nhìn anh, đột nhiên thì thầm: “Mà tôi không phải là người phụ nữ của anh?!”
Cắn môi rớt ra một nụ cười, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Vi Kỳ Hạo, anh đưa hai tay ôm cô vào ngực, chui đầu vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ chịu thiệt một chút, trở thành người đàn ông của em.”
Đồng Niệm cười nhẹ, đồng tiễn đen nổi lên một tầng sương dày. Giờ khắc này cô không muốn so đo lời nói của anh, chỉ cảm thấy bả vai này, an tâm lại ấm áp, có thể để cho cô dựa vào.
Ven đường, một chiếc xe thể thao màu bạc đang dừng ở đó, ánh mắt Lăng Cận Dương sáng như đuốc, nhìn qua bóng dáng đang ôm nhau phía trước, đôi môi nhấp thành một cái thẳng tắp khinh thường. Lát sau, anh hạ chân ga, lái xe rời đi.