Mục Duy Hàm dừng xe xong, ra sau xe lấy đồ đạc, sau đó đưa cô đi hướng vào bên trong.
Tuy nói căn nhà này là danh nghĩa của cô nhưng Đồng Niệm chơ tới bây giờ cũng không biết, cũng chưa từng tới đây. Cô kéo hành lý, lòng tràn đầy tò mò, tiêu sái tiến tới thang máy.
Mắt thấy thang máy đi lên lầu 9, cô đưa mắt xem xét trái phải, Rella ngoan ngoãn đi theo bên người cô, không dám chạy loạn.
Đi ra thang máy, hai hành lang rộng mở đặt nhiều chậu hoa cảnh, quẹo bên phải là cánh cửa màu tráng, Mục Duy Hàm dừng bước, đem chìa khóa ra mở cửa phòng, người phía sau cười nói: “Mời vào.”
Căn phòng này diện tích lớn, có hai phòng và một phòng khách, một người ở rất vừa. Phòng trang hoàng màu sắc ấm áp, là màu yêu thích của cô. Đồ vật trang trí quý báu quen thuộc, lộ ra khí thế nhà họ Lăng.
“Có thích không?” Mục Duy Hàm đem đặt đồ đạc lên bàn, mỉm cười hỏi cô: “Nếu không hài lòng, anh cho người sửa lại.”
“Không cần.” Đồng Niệm đi tới phòng ngủ, vẻ mặt có chút cao hứng: “Như vậy tốt lắm rồi.”
Thấy cô vui vẻ, Mục Duy Hàm mím môi cười cười, anh đi đến tủ lạnh, đem thức ăn đặt vào hơn nữa cẩn thận dặn dò cô: “Sữa phải uống đúng hạn, sẽ tốt cho thân thể của em. Ít ăn đồ lạnh nhé, mỗi ngày phải ăn đủ ba bữa…”
“Anh nói nhiều quá!” Đồng Niệm quẹt miệng, không hờn giận than thở một câu.
Nhìn thấy sắc mặt không kiên nhẫn của cô, Mục Duy Hàm lắc đầu, nghĩ thầm rằng anh cũng không thích dong dài nhưng không phải là do sợ người nào đó lo lắng nên anh mới lề mề lải nhải như vậy.
Đem thu dọn đồ đạc xong, Mục Duy Hàm cầm một cái túi thức ăn cho chó, bỏ vào tủ chứa đồ: “Đây là thức ăn của cho Rella của em, nhớ rõ đúng hạn cho nó ăn, đừng cho ăn nhiều.”
Đồng Niệm nhíu mi theo dõi anh, nhịn không được chất vấn: “Mục Duy Hàm, anh trước kia đâu có như thế? Sao lại biến thành bà cô già vậy?”
Lời của cô làm cho anh nghẹn lại, Mục Duy Hàm bình tĩnh đưa cho cô danh thiếp: “Hết thức ăn cho chó thì gọi họ mang tới, nếu Rella sinh bệnh thì mang nó đi tới bác sĩ.”
Cầm lấy danh thiếp kia, thần sắc Đồng Niệm biến đổi. Bệnh viện thú y này Rella thường đi, hẳn là Lăng Cận Dương cố ý dặn dò? Cũng khó trách, ba năm trước đây là anh ôm nó về, vài năm này anh đối với nó rất tốt, cũng coi như là có tình cảm!
Tuy rằng trong lòng mất hứng, nhưng Đồng Niệm vẫn đem danh thiếp đó giữ cho tốt, đề phòng tình huống cần.
Mục Duy Hàm lấy trong túi xách ra một xấp tài liệu dày, đặt trước mặt cô: “Đây là giới thiệu mới nhất về tình hình phát triển của tập đoàn Lăng thị, hai ngày này em phải nắm hết, thứ hai tới công ty báo danh.”
“Thứ hai?” Đồng Niệm kinh ngạc, nhìn chằm chằm văn kiện kia, đôi mi thanh tú nheo lại: “sao lại gấp như vậy?”
Mục Duy Hàm thở dài, đưa tay xoa đầu cô một cái: “Tiểu thư ơi, là ai nói phải có cuộc sống độc lậo? Bước sinh tồn đầu tiên là phải kiếm tiền, em muốn để bụng đói à?”
Nghe nói như thế, Đồng Niệm thoáng chốc nín thở, cô cắn môi, gật gật đầu: “Được, thứ hai đứng giờ em sẽ đến.”
Mục Duy Hàm nghe vậy, cũng cười rộ lên, anh cẩn thặn dặn dò lại lần nữa mọi chuyện rồi đưa chìa khóa cho cô, sau đó đứng dậy rời đi.
Diện tích căn phòng lớn, nhưng chỉ có mình cô ở vẫn có vẻ trống trải. Đồng Niệm lấy một ít thức ăn cho chó ra, đem cho Rella ăn no, sau đó lấy hành lý ra sắp đặt vào.
Cầm quần áo, vật phẩm cần thiết sắp xếp chỉnh tề xong, cô thay drap giường mới, nhìn mọi thứ mới tinh, cô cười vui vẻ.
Dọn dẹp phòng ốc xong, Đồng Niệm đi ra phòng ngủ, lau dọn sạch sẽ một lần. Tuy rằng phòng đã sạch nhưng cô muốn động thủ đi lau dọn một lần nữa, như vậy cô mới có thể cảm giác nơi này thuộc về mình.
Đồ điện đều là hàng tốt, Đồng Niệm không cần quan tâm vài thứ kia, thường thức của nhà họ Lăng tự nhiên sẽ không thấp. Cô đem những thứ đồ của mình bày ra, nhìn trong nhà toàn ngập hơi thở của mình, nội tâm của cô kiên định nhiều lên.
Ngoài cửa sổ đèn đã lên, Đồng Niệm đi tới bên cạnh đưa mắt nhìn ra ngoài, khu chung cư này có hồ bơi trong vắt nữa. Cảnh trí nơi đây được thiết kế rất đẹp, xa xa là phiếm nước màu xanh biếc.
Giây lát sau cô xoay người đi vào phòng tắm, tẩy rửa mồ hôi trên người. Bận rộn cả buổi chiều, bụng có chút đói, những món phức tạp cô không làm, chỉ đơn giản rang cơm thôi. Chút thức ăn này cũng đủ cô ăn hai ngày.
Đem cơm bỏ vào trong nồi, bỏ trứng vào hương thơm rất nhanh tràn ra, sau đó rải hành lá xanh biếc lên, một mâm cơm chiên trứng mê người đã xong.
Ngồi ở trước bàn ăn, Đồng Niệm cầm thìa múc một muỗng lên, thích ý thở dài. Ai nói cô sẽ không chiếu cô chính mình? Cô có thể sống cuộc sống một người, hơn nữa có thể sống tốt.
Dùng xong cơm chiều, cô rửa chén bỏ vào chỗ cũ. Ôm tư liệu nặng trịch này về phòng ngủ, nằm trên giường nghiên cứu.
Duy Hàm nói rất đúng, bước sinh tồn đầu tiên là phải độc lập kinh tế, cho nên anh muốn cô đi làm, phải kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Cầm tư liệu trên tay, Đồng Niệm lật từng tờ xem, chỗ nào quan trọng cô liền cẩn thận ghi chép lại. Trước kia còn học ở trường, thành tích của cô rất tốt, những con số thu chi này đối với cô mà nói không có khó lý giải, thậm chí còn rất có hứng thú.
Đồng hồ treo tường lẳng lặng trôi đi, đảo mắt đã khuya, Đồng Niệm uốn uốn người, đem tư liệu cất, ngày mai tiếp tục.
Mở công tắc đèn lên, cô giật mình, sau đó bày biện khung hình ra, đáy mắt đầy ý cười.
Đây là ảnh gia đình, cô chụp năm sáu tuổi, có ba người bọn họ. Ở nhà họ Lăng cô chưa bao giờ dám trưng nó ra, hiện giờ thì tốt rồi cô có thể quang minh chính đại thấy ba và mẹ mình.
“Ba, mẹ, con nhất định sẽ sống tốt!” Đồng Niệm đang cầm ảnh chụp liền đưa tới gần miệng, hôn xuống: “Con yêu ba mẹ!”
Thỏa mãn đặt hình xuống, cô đưa tay tắt đèn, thư thái nhắm mắt ngủ. Ở dưới chân giường, Rella đang ghé vào dép lê của cô nằm lên đó, cuộn thân mình nhỏ lại, cùng chủ nhân bình yên vào giấc ngủ.
Hai ngày cuối tuần, Đồng Niệm đem đọc tất cả tư liệu xong, hơn nữa ghi chép kỹ lưỡng. Sáng sớm thứ hai, cô vội vàng trong đám người, bận rộn đi làm.
Đi vào phía bên ngoài tòa nhà tập đoàn Lăng thị, di động trong túi xách của Đồng Niệm vang lên, cô nhìn màn hình lúc này mới nhớ tới, người đàn ông kiêu ngạo bị cô quên đi: “A lô!”
Vài ngày rồi không có điện thoại của cô, Vi Kỳ Hạo thiếu kiên nhẫn: “Em sao lại không gọi điện cho tôi?”
Mọi người đang hướng tới thang máy, Đồng Niệm vừa đi vừa nói chuyện: “Thực xin lỗi, tôi có việc nên quên.”
Sắc mặt Vi Kỳ Hạo nhất thời không hờn giận, anh hoãn khẩu khí, trầm giọng nói: “Xuất hiện đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Thang máy chật ních người, Đồng Niệm kiễng châng hướng bên trong nhìn vào, chỉ thấy người người chen chúc thang máy: “Vi Kỳ Hạo, tôi đang làm việc, tối sẽ liên hệ với anh.”
Khi nói chuyện xong, cô nhanh chóng cắt điện thoại, mắt thấy thang máy đã đi xuống dưới.
Chiếc Lamborghini màu trắng đang ở ngoài Lan Uyển, Vi Kỳ Hạo ngồi trong xe, trước mắt khó hiểu. Cô khi nào thì lại đi làm, làm ở đâu?
Thang máy xuống dưới, đám người đi vào bên trong. Đồng Niệm bị đưa đẩy ra tít bên ngoài, cô sợ cản không nổi, trong lòng sốt ruột. Nhưng sự chật chội kia bỗng dừng lại, phía sau có hai bóng dáng đi tới.
Giữa thang máy chật chội, bỗng yên lặng, Đồng Niệm mừng thẩm ngẩng đầu, lúc này phát giác ra không thích hợp lắm.
Tích tích tích ——
Thang máy vang lên tiếng cảnh báo, Đồng Niệm ghé mắt nhìn Lăng Cận Dương đang cùng đứng đó cạnh Mục Duy Hàm, sắc mặt trầm xuống. Cuối cùng ba người đi lên, hiển nhiên một người muốn đi xuống.
Mục Duy Hàm cúi đầu cười, cất bước đi ra ngoài lại bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt.
“Cô đi ra ngoài ——”
Ánh mắt mọi người dừng ở trên người Đồng Niệm, cô giận dữ ngẩng đầu, nhưng không thể phát tác. Đi ra thang máy, theo dõi khuôn mặt tuấn mỹ của anh, cô hận không thể tát anh một cái!
Còi thang máy không kêu nữa, nội liễm hai tròng mắt Lăng Cận Dương lướt qua mặt cô, vẻ mặt hờ hững. anh đóng cửa thang máy lại, ở trong ánh mắt phẫn hận của cô khuôn mặt tuấn tú một mảnh lãnh liệt.
Mắt thấy thang máy khởi động, năm ngón tay mảnh khảnh của Đồng Niệm hung hăng buộc chặt, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Trời à, người đàn ông này đang lợi dụng việc công trả thù cô!