Mục lục
Thực Hoan Giả Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tivi mở trong phòng khách chiếu thoáng qua hình ảnh trong khách sạn, nội dung câu chuyện thêm thoắt một chút dầu mỡ nghe vô cùng chói tai. Sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, đưa tay cầm điều khiển tivi, nhấn mấy cái để giảm âm thanh phiền phức này xuống.
“Cận Dương.” Đồng Niệm hướng về phía hộ lý nháy mắt, để cho cô đẩy ba mình về phòng ngủ. “Anh nghe em giải thích.”
Khuôn mặt Lăng Cận Dương lạnh lùng, anh bưng ly sữa lên nhấp một hớp, nhíu mày nhìn chằm chằm cô, giọng nói bình thường như mọi khi: “Nói đi, anh nghe.”
Đôi mắt anh sắc như dao, khiến Đồng Niệm nhíu mày lại, lâu rồi chưa nhìn thấy ánh mắt anh có bộ dáng như thế này, sắc bén lạnh lùng, giống như trở lại thời điểm bọn họ giương cung bạt kiếm với nhau.
“Em…” Đồng Niệm khó khăn nuốt nước bọt, trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy hốt hoảng, cũng không biết nói cái gì.
Đêm đó là cô nhất thời kích động mới đi tới quán bar, vốn dĩ không nghĩ tới đi bắt gian, chỉ là muốn đến đưa anh về nhà. Nhưng là trong lúc vô tình, có sự tác động của người bên ngoài, khiến cô có ý nghĩ khác.
Nhìn thấy cô đứng tại chỗ không nói lời nào, Lăng Cận Dương cầm khăn ăn lên lau miệng, nhìn cô bằng ánh mắt hung dữ: “Em không tin anh?”
Không tin?
Nghe anh hỏi, trái tim Đồng Niệm hung hăng nhói đau một cái. Thật lòng mà nói, cô đến khách sạn tìm anh trong lòng cũng có một chút không tin tưởng, dđl/q'd nếu không cũng sẽ không gọi điện thoại cho Sở Kiều.
Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, Đồng Niệm chậm rãi ngẩng đầu lên, tiễn đồng đen nhánh đầy u ám: “Em chỉ muốn đến đưa anh về nhà, không nghĩ nhiều như vậy.”
Đôi mắt Lăng Cận Dương dao động một cái, nhếch miệng cười: “Nói như vậy, em thật sự đã đi bắt gian?”
Anh đứng dậy, đi về phía cô, thân hình cao lớn dừng trước mặt cô, tỏa ra một cảm giác áp bức: “Chuyện đêm đó anh đều quên mất, em nói rõ chi tiết cho anh biết xem, anh đã làm cái gì? Hoặc là em đã bắt được cái gì?”
Sắc mặt Đồng Niệm tái xanh, ngẩng đầu theo dõi ánh mắt của anh, đáy lòng ê ẩm khó chịu: “Nhất định phải nói khó nghe như vậy sao?”
“Khó nghe sao?” Lăng Cận Dương nhẹ giọng cười một tiếng, ngón tay thon dài nắm chặt: “Trong lòng em không phải muốn làm cho anh cảm thấy khó chịu như vậy sao?”
"Em không có!"
Đồng Niệm mím môi, không kìm chế được giọng nói, lớn tiếng đáp: “Em không có.”
Cằm đột nhiên bị siết chặt, Đồng Niệm thấy đau, trong đôi mắt có nước thoáng qua. Cô nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh, tay chân cũng phát rét theo.
"Đồng Niệm!"
Lăng Cận Dương nghiêm mặt, mày kiếm nhíu chặt lại: “Em có tin tưởng anh hay không?”
Lúc đầu anh giả vờ cùng An Hân đính hôn, cho đến sau này lại xảy ra đủ chuyện. Hiện tại lại là ân oán thị phi của hai nhà Hàn Lăng, chuyện này chuyện kia, lần nữa chắn ngang giữa bọn họ.
Đồng Niệm nhìn ánh mắt mất mác của anh, cả trái tim run rẩy, cô theo bản năng nắm tay anh, sốt ruột nói: “Chuyện này, là do em không tốt, anh đừng tức giận.”
Rút tay về, Lăng Cận Dương trầm mặt cầm chìa khóa xe lên, rời đi cũng không quay đầu lại.
Lái xe rời đi, trước hết Lăng Cận Dương gọi điện thoại cho Quyền Yến Thác, sau khi nghe cậu ta nói xong, sắc mặt càng thêm khó coi. Thật giỏi a, nửa đêm cô còn dẫn theo Sở Kiều đi khách sạn bắt gian.
Cúp điện thoại, Lăng Cận Dương ném điện thoại qua một bên, đạp mạnh chân ga, lái xe thẳng đến cao ốc Lăng thị.
Vốn chỉ là lời gièm pha trong giới giải trí, nhưng luôn được đại chúng lăng xê. Tin tức hôm nay dính dáng đến tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị, còn có thiên kim của Thẩm thị, thậm chí còn liên lụy đến nhà họ Quyền, như vậy tin tức xuyên tạc có thể nói là chấn động.
Sau tin tức buổi sáng, các nhà đài tranh nhau phát hình, internet cũng bắt đầu lan truyền mạnh, chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, số lượng truy cập đã tăng nhanh đột biến.
Đồng Niệm cầm điện thoại trong tay, nghe tiếng cười bên kia của Sở Kiều, giọng nói chất phác: “Niệm Niệm, cậu so với mình thật là đẳng cấp….”
“Hừ!” Đồng Niệm vùi mặt vào lòng bàn tay, cảm thấy ngột ngạt khó chịu: “Cười cái quái gì hả? Tại cậu mà…”
Sở Kiều cười khẽ một tiếng, nói: “Lăng Cận Dương nổi giận?”
Nổi giận? !
Đồng Niệm nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của anh khi nãy, nụ cười u ám xuống: “Anh ấy hận không bóp chết được mình ấy.”
“Ha ha ha…” Sở Kiều đang cầm điện thoại cười to, giọng nói run lên: “Có thể tưởng tượng được….”
“Cậu tạm thời cứ hả hê đi.” Đồng Niệm nhếch miệng, sắc mặt âm trầm tới cực điểm: “Đêm hôm đó đều là do chủ ý cùi bắp của cậu ra.”
“Ách…” Sở Kiều dừng tiếng cười lại, giọng nói biến đổi: “Gì cơ, mình còn có chuyện, cúp máy trước nha.”
Đồng Niệm còn chưa kịp nói, Sở Kiều đã ngắt điện thoại.
Cắn môi để điện thoại xuống, Đồng Niệm trầm mặt, lòng tràn đầy lửa giận. Sở Kiều cái người này không coi nghĩa khí ra gì, nhìn xem về sau mình sẽ báo thù thế nào, hừ.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối xuống.
Đồng Niệm ôm con gái xuống lầu, các người giúp việc theo như mọi ngày chuẩn bị cơm tối.
Thời tiết đã ấm áp lên, Đồng Niệm ôm con gái đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm cửa biệt thự. Theo như mọi ngày thì giờ này Lăng Cận Dương đã về, nhưng hôm nay vẫn chưa về tới.
“Phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong.”
Các người giúp việc đã hâm nóng thức ăn tới ba lần rồi, trong ngực cô Yếm cũng đã ngủ thiếp đi. Đồng Niệm thở dài, xoa xoa bả vai đau nhức đi tới, bỏ Yếm vào trong xe em bé.
Nhìn bàn đầy thức ăn, Đồng Niệm càng không muốn ăn, vốn dĩ cũng toàn là món ăn Lăng Cận Dương thích ăn, nhưng anh cũng không có nguyện ý về nhà.
Miễn cưỡng ăn một chút, Đồng Niệm để cho người giúp việc dọn thức ăn. Yếm thức giấc, nhìn thấy cô cái miệng nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười.
“Yếm.” Đồng Niệm ôm con gái lên, vẻ mặt buồn bã: “Ba giận mẹ rồi, con nói xem mẹ phải làm sao đây?”
"Ưmh ưmh ——"
Yếm nhìn về phía tay mẹ, cái miệng nhỏ nhắn ê ê oa oa lầm bầm.
Đôi mắt đảo một vòng, Đồng Niệm hôn con gái một cái, dịu dàng nói: “Chúng ta đi gọi điện thoại cho ba có được không?”
Trong lúc nói chuyện, cô ôm con gái ngồi vào trong ghế sofa, cầm điện thoại lên gọi đến phòng làm việc của Lăng Cận Dương.
Trước bàn làm việc rộng rãi, trên tay Lăng Cận Dương cầm bút Pike màu vàng, mắt nhìn chằm chằm một chỗ, tầm mắt cũng không có tiêu cự, hiển nhiên không có xem văn kiện.
“Tổng giám đốc.” Trên bàn làm việc điện thoại nội tuyến vang lên, trợ lý cung kính nói: “Điện thoại của phu nhân ạ.”
Ánh mắt đờ đẫn của Lăng Cận Dương dao động, anh mím môi đặt bút xuống, trầm giọng nói: “Kết nối đi.”
Trợ lý cho điện thoại kết nói, đồng thời chặn các cuộc nội tuyến khác phòng khi có người gọi đến.
“Ông xã…” Giọng nói Đồng Niệm truyền tới, mang theo nụ cười ấm áp. Điện thoại bật chế độ loa, giọng nói của cô vang vọng xung quanh, “Anh


chuong-214-vo-chong-bat-hoa-1545018954.9579.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK