Bình thường luôn bận rộn, đột nhiên nhàn nhã, Đồng Niệm có chút không quen. Sáng sớm, đứng ở trước gương chọn quần áo, lấy ra một chiếc quần sọt mặc vào, khi khóa kéo lại, cô ngạc nhiên phát hiện ra hình như mình gầy hơn.
Thật ra thì trọng lượng của cô cũng không có tăng, ngược lại trong khoảng thời gian nôn nghén, so với trước đây lại sụt thêm 2 kí. Nhìn thấy vòng eo nhỏ đi, nội tâm của cô hơi kích động.
Giơ tay lên khẽ vuốt ve bụng, nhìn bằng mắt thường thì chỉ có hơi nhô ra một tí. Ánh mắt Đồng Niệm ôn hòa, trong lòng dâng lên nguồn nhiệt nóng. Con của cô, mỗi một ngày đều khỏe mạnh lớn lên trong bụng của cô, cho nên cô phải thường xuyên nhớ đến thân phận mới của mình, cô đã thăng cấp trở thành mẹ.
Đẩy quần áo bó sát bên cạnh ra, Đồng Niệm chọn chiếc váy len rộng thùng thình để thay, kiểu dáng hàn Quốc, không bó eo, mặc vào cực kỳ thoải mái, đặc biệt thích hợp cho phụ nữ có thai.
Lăng Trọng đang ở bên trong phơi nắng, sau khi Đồng Niệm đợi ông ăn cơm trưa xong, mới bảo tài xế lái xe ra ngoài.
Hiện tại đang mang thai, cô không lái xem, ra vào đều có tài xế lái, như vậy Lăng Cận Dương mới có thể yên tâm.
Tài xế lái xe đến một khu biệt thự hạng sang, Đồng Niệm mở cửa xe bước xuống, đi tới trước cổng lớn nhấn chuông cửa.
Reng Reng ——
Chuông cửa vang lên không lâu, có một vị phu nhân mở cửa ra, sau khi nhìn thấy người ngoài cửa xa lạ, bà nhu hòa cười, hỏi: “Cô tìm ai?”
Nhìn khuôn mặt mỉm cười của bà, ánh mắt Đồng Niệm lạnh xuống: “Tôi là chị của Đồng Tâm.”
Sắc mặt vị phu nhân kia trầm xuống, theo bản năng đóng cửa lại, lại bị Đồng Niệm trước một bước chặn lại, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.
“Thôi phu nhân, tôi có vài lời muốn nói chuyện với chị một chút.” Đồng Niệm trực tiếp đi vào nhà, nhìn căn phòng sạch sẽ, tự ý ngồi xuống sofa.
Thấy cô đi vào, vẻ mặt Thôi phu nhân biến đổi một, đành đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện cô: “Vị tiểu thư này, tôi không biết cô.”
Đồng Niệm cười khẽ một tiếng, nhíu mày nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô ta, trầm giọng nói: “Vậy chị biết Đồng Tâm không?”
Nghe vậy, Đồng Niệm đủ nhận thấy cô ta biến đổi vẻ mặt, cùng với vẻ hận ý hiện ra trong đáy mắt, “Cô tới làm gì?”
Nhìn chằm chằm ánh mắt ôm hận của chị ta, sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh, cô từ trong túi móc ra một xấp tài liệu, đẩy qua: “Người đàn ông này gọi là A Quang, đã tìm được, hơn nữa hắn cũng nói ra người sai khiến hắn, đầu đuôi gốc ngọn nói hết.”
Người trên sofa đứng bật dậy, khuôn mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Cô…”
Đồng Niệm nhìn ánh mắt chột dạ của cô ta, nụ cười âm trầm xuống: “Chị nói xem nếu tôi giao những chứng cứ này cho cảnh sát, chị sẽ như thế nào?”
Nghe cô nói, cảm xúc của Thôi phu nhân lập tức khẩn trương, chị ta đỏ mắt, giận dữ hét: “Cô ta đáng bị như vậy, là cô ta quyến rũ chồng tôi.”
Cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra, chạy vào hai bóng người: “Mẹ, mẹ,…”
Thấy hai đứa nhỏ đi học trở về, trong nháy mắt ánh mắt chị ta nhu hòa xuống, giang tay ra ôm hai đứa nhỏ vào lòng: “Bảo bối, các con đã trở về.”
Hai đứa bé có dáng vẻ bên ngoài rất xinh đẹp, bé trai lớn hơn một chút, khoảng 7 đến 8 tuổi. Đứa bé gái nhỏ hơn, chỉ khoảng năm tuổi. Bọn chúng nhìn thấy Đồng Niệm trong phòng khách, rất lễ phép chào hỏi: “Chào dì xinh đẹp.”
Đồng Niệm mím môi cười, nụ cười ôn hòa: “Chào các con.”
Thôi phu nhân đề phòng nhìn chằm chằm Đồng Niệm, cúi đầu nhìn về bọn nhỏ cười nói: “Mẹ có chuyện cần phải bàn với dì, hai con trở về phòng đi.”
“Dạ.” Hai đứa bé đồng thanh đáp, anh trai dẫn em gái lên lầu, dđl/q'd cùng nhau lên phòng làm bài tập.
Nhìn hai đứa nhỏ biến mất ở cửa cầu thang, ánh mắt Đồng Niệm dao động, cô không tự chủ giơ tay lên vuốt bụng của mình, ánh mắt lộ ra nụ cười.
“Đồng tiểu thư.” Giọng nói Thôi phu nhân có chút hòa hoãn, nhìn Đồng Niệm, trên mặt nhuộm đầy vẻ cô đơn: “Tôi cũng không muốn giấu giếm cô, chuyện A Quang là do tôi sai khiến.”
Nghe được chị ta thừa nhận, Đồng Niệm có chút kinh ngạc, hình như không nghĩ tới.
Thôi phu nhân ngồi ở trên ghế sofa, khóe mắt có nước thoáng qua: “Cô thấy đó, tôi còn có hai đứa bé. Tôi không thể để cho nhà của tôi bị phá hoại.”
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trái tim Đồng Niệm ngũ vị tạp trần. Thật ra thì chuyện này, nói cho cùng thì Đồng Tâm là người có lỗi trước, phá hư cửa nhà của người khác, quả thật nên bị trừng phạt, nhưng phương thức trừng phạt này quá cực đoạn.