“Là phòng này.” Sở Kiều nhìn chằm chằm cửa phòng, tâm tình phức tạp nói với người bên cạnh.
Nhìn chằm chằm cửa phòng đối diện đóng chặc, trái tim Đồng Niệm đau nhói khó chịu, tại sao cô phải đứng ở đây chứ? Chẳng phải cô đã từng kêu hãnh vì có một lòng tin vững chắc giữa bọn họ sao? Giờ phút này đây chẳng lẽ không gì còn sót lại?
Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, đến nỗi nhấc tay để nhấn chuông cửa cô cũng không thể nhấc nỗi.
Nhìn thấy Đồng Niệm do dự, Sở Kiều lôi cô đến bên cạnh, nhấn chuông cửa.
Leng keng ——
Tiếng chuông cửa phòng khách vang lên, Trầm Bái Ny mới từ phòng tắm đi ra ngoài, mặc trên người tấm áo choàng màu trắng. Cô nghi ngờ đi tới cửa nhìn, nhìn thấy ngoài cửa là khuôn mặt xa lạ, cô do dự một chút mới mở cửa phòng ra.
"Cô tìm ai?"
Sở Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm mái tóc dài còn ướt của Trầm Bái Ny, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng: “Những người làm tiểu tam như cô có dáng vẻ thật ghê tởm?”
Nghe Sở Kiều nói như vậy, Trầm Bái Ny lập tức giận tái mặt, tức giận nói: “Bệnh thần kinh!” Trong lúc nói chuyện, cô muốn đóng cửa lại, lại bị Sở Kiều dùng sức đẩy mạnh ra.
“Cô là ai?” Trầm Bái Ny bị đẩy mạnh, lập tức tức giận nói: “Tôi muốn báo cảnh sát bắt cô.”
“Báo đi!” Sở Kiều trầm mặt xuống, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng: “Muốn báo cảnh sát cũng không tới phiên cô.”
Ngừng lại, cô hất chiếc cằm xinh đẹp lên, hướng về phía có giường ngủ, nở nụ cười lạnh lùng: “Khi tôi tới, tôi đã báo cảnh sát, nơi này có mại dâm chơi đĩ đấy.”
“Cô…” Trầm Bái Ny bị Sở Kiều làm cho tức giận đến phát rung, mặt tái lại, một câu cũng không nói nên lời.
Đồng Niệm lặng lẽ đi tới, lướt nhìn qua mọi người rồi nhìn đến người đàn ông đang nằm trên giường, ánh mắt dao động.
Nhìn thấy cô, Trầm Bái Ny đầu tiên là sững sờ, sau đó hiểu được. Cô giận tái mặt, môi mím thật chặt.
Sở Kiều kéo tay Đồng Niệm lại, một mình đi vào, trực tiếp vén chăn trên giường lên, sau khi nhìn thấy người đàn ông trên giường áo quần đầy đủ đang nằm ngủ mê man, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Kiều nhìn Đồng Niệm, vẻ mặt căng thẳng thả lỏng xuống: “Nếu quần áo xốc xếch, cậu dứt khoát khỏi cần tìm nữa, trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi nhà.”
Đồng Niệm nhíu mày nhìn Sở Kiều không nói gì, trái tim lơ lửng cũng nặng nề rơi xuống. Loại cảm giác này thật tệ.
“Dừng lại!” Trầm Bái Ny đứng ở bên cửa, sau khi nghe Sở Kiều nói, khuôn mặt khinh thường: “Chẳng lẽ hai người đều cùng một dạng, xấu xa như vậy sao?”
“Ai ôi!” Sở Kiều mỉm cười đi tới, nhìn áo choàng tắm Trầm Bái Ny đang mặc, lạnh lùng nói: “Đêm khuya, cô mướn khách sạn, lừa gạt đưa chồng người ta vào đây, còn ăn mặc như thế này, còn chưa đủ xấu hổ sao? Cô còn muốn xấu như thế nào nữa?”
Nhìn chằm chằm sắc mặt thay đổi của cô ta, nụ cười trên khóe môi Sở Kiều không giảm, giọng nói châm chọc: “Thẩm tiểu thư, mọi người đều biết, trong đầu cô đang nghĩ tới cái gì? Quyến rũ chồng người ta, không gọi là xấu xa, gọi là đê tiện, hiểu không?”
“Cô…cô…” Sắc mặt Trầm Bái Ny lúc trắng lúc xanh, cánh môi run rẩy không nói nên lời.
Trầm Bái Ny nói không lại Sở Kiều, quay đầu nhìn về phía Đồng Niệm, tức giận nói: “Đồng Niệm, đây là đâu mà để cho cô ta tới chanh chua hả?”
Cúi đầu nhìn về phía Lăng Cận Dương, thấy anh say rượu không biết gì, Đồng Niệm thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy đi về phía Trầm Bái Ny, ánh mắt đột nhiên âm trầm.
Từ trong ví tiền móc ra một xấp tiền, đồng đọc hướng về phía mặt của nàng hung hăng ném đi qua, lạnh lùng nói: "Đây là tối nay tốn hao, đa tạ ngươi chăm sóc chồng ta."
Từ trong ví tiền móc ra một xấp tiền, Đồng Niệm hung hăng ném mạnh về phía mặt của Trầm Bái Ny, lạnh lùng nói: “Đây là phí đêm nay, cám ơn cô đã chăm sóc chồng tôi.”
Những tờ nhân dân tệ mới tinh lướt qua mặt, cảm thấy hơi đau nhói. Ánh mắt Trầm Bái Ny co rúc lại mãnh liệt, bởi vì nỗi nhục to lớn này, trong lòng vô cùng tức giận.
Cũng không muốn cùng Trầm Bái Ny dây dưa, cô cùng Sở Kiều nâng Lăng Cận Dương dậy, hai người cùng nhau đỡ anh đi ra ngoài. Chỉ để lại phía sau là sự điên cuồng của Trầm Bái Ny và tiếng hét chói tai không thôi.
Cô là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Trầm, sao lại phải chịu nhục như vậy chứ? Đầu tiên là bị Sở Kiều chế nhạo một phen, sau đó bị Đồng Niệm hung hăng ném tiền vào trong mặt giống như tát một cái tát, cái tát này còn nặng hơn những lời nhục nhã.
Hai người dùng hết sức dìu lấy Lăng Cận Dương đang say rượu. Ba người bọn họ vừa mới đi ra khỏi cửa khách sạn, thấy có một chiếc xe Hummer màu đen lái tới, xe phát ra tiếng “két” một tiếng rồi dừng lại.
Đồng Niệm nhìn thấy người đàn ông trên xe bước xuống, theo bản năng nhìn về phía Sở Kiều, cũng thấy cô nhíu mày.
"Sở Kiều ——"
Bốn phía yên tĩnh, bị Quyền Yến Thác kêu như vậy, lập tức có cảm giác chói tay