Cô nhìn mọi thứ xung quanh, cẩn thận quan sát từng chi tiết, cố gắng nhớ kỹ.
“Thiếu phu nhân!” Người giúp việc thấy cô trở lại, vội vàng đi nhanh tới: “Cô trở lại rồi, tiểu thiếu gia khốc rống không chịu ngủ.”
Nghe người giúp việc nói, vẻ mặt An Nhã có chút khác thường, sau đó lại khôi phục lại bình thường như cũ.
Có người ôm đứa bé đang khóc đưa tới trước mặt cô: “Thiếu phu nhân mau dỗ Bảo Bảo đi.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt của đứa bé, An Nhã nhíu chặt mày. Người giúp việc đưa đứa bé về phía cô, nhưng cô cũng không biết đón lấy thế nào, ngơ ngác sửng sốt.
Người giúp việc nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu. Bình thường tiểu thiếu gia đừng nói là khóc, chỉ bĩu môi thôi, thiếu phu nhân cũng sẽ nhanh chóng đi tới dụ dỗ, sau hôm nay nhìn Tiểu Bảo khóc rống lại thờ ơ như thế?
“Thiếu phu nhân?”
An Nhã đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn động tác người giúp việc đang ôm đứa bé, cô học theo, nhận lấy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo tựa đầu trên bả vai An Nhã, giống tư thế mỗi lần mẹ cậu ôm cậu. Những lúc cậu khóc rống thế này, chỉ cần nằm trên bả vai mẹ, tiếng khóc cũng dần dần ngừng.
Nhưng lúc này đây, khi Tiểu Bảo áp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vào người mẹ mình ngửi một cái, bỗng nhiên cậu đưa tay đẩy An Nhã ra, “Oa” một tiếng, khóc càng nhiều hơn.
Đứa bé khóc muốn điếc tai An Nhã, cô mím môi, giữ chặt đứa bé giãy giụa trong ngực mình, tức giận nói: “Khóc cái gì mà khóc, câm miệng ngay!”
Ánh mắt cô hung dữ, dọa sợ cả người giúp việc bên cạnh, hai người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều rất khiếp sợ. Kể từ khi thiếu phu nhân sinh Tiểu Bảo, cho đến bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy cô có hành động như vậy.
Hình như nhận thấy thái độ của mình có vấn đề, An Nhã vội vàng thu lại tính khí của mình, ôm đứa bé dỗ dành qua loa. “Mẹ ôm, không được khóc.”
Tiểu Bảo cũng không nghe cô nói, ở trong lòng cô giãy giụa càng thêm lợi hại, hai cánh tay nhỏ quơ loạng xạ, thân thể nhỏ bé cũng giãy dụa không ngừng, “Oa oa oa…”
Thường ngày chỉ cần thiếu phu nhân ôm tiểu thiếu gia, cậu sẽ ngừng khóc, nhưng trận thế trước mắt này, làm cho những người giúp việc bị dọa, nghi ngờ hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”
An Nhã mím môi, ánh mắt trầm xuống, cô ôm đứa bé đang giãy giụa, cất bước đi lên lầu: “Tiểu Bảo mệt rồi, tôi đi dỗ nó.”
Nhìn thấy cô ôm Tiểu Bảo lên lầu, nhìn bộ dáng khóc tê tâm liệt phế của của cậu, các người giúp việc đau lòng, muốn đi theo giúp đỡ lại bị cô quát lớn: “Một mình tôi là được rồi, các người đi làm việc khác đi.”
Thiếu phu nhân lên tiếng, các người giúp việc cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ôm Tiểu Bảo không ngừng khóc vào phòng ngủ.
Trở lại phòng ngủ, An Nhã vội vàng đóng cửa phòng lại, cô trở tay vứt Tiểu Bảo xuống giường, lạnh lùng nói: “Câm miệng! không được khóc!”
Tiểu Bảo hiện tại có thể nhìn hiểu được biểu cảm trên khuôn mặt, nhìn thấy cô trầm mặt, trong lòng càng thêm sợ, “Oa oa” khóc càng lớn tiếng, hắng giọng không ngừng khóc rống.
Phiền Não thở dài, An Nhã lại nhoẻn miệng cười, đưa tay ôm đứa bé, dỗ dành: “Tiểu Bảo ngoan, không được khóc…”
Tiểu Bảo rất sợ An Nhã, sau khi bị cô ôm lấy, tay chân lập tức giãy giụa. Tay nhỏ bé đẩy về phía trước, nắm mái tóc dài của cô. Cậu giãy giụa xô đẩy, dùng sức nắm chặt tóc cô, lập tức làm cho da đầu cô đau nhói.
“A!” An Nhã giơ tay lên che đầu, sắc mặt trầm xuống, cô gỡ tóc ra, giơ tay lên đánh mạnh vào mông Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chưa từng bị đánh, âm thanh trong trong miệng phát ra cũng đổi, cậu khóc thiếu chút nữa muốn sặc khí.
An Nhã mặc dù tức giận nhưng cuối cùng cũng có cố kỵ, cô không dám làm quá mức, không thể làm gì khác hơn là đánh hai cái cho hả giận. Cô đứng ở cửa sổ, nhìn thấy xe hơi màu đen từ từ lái vào cổng, ánh mắt khẽ đổi một cái.
Các người giúp việc mặc dù đang ở dưới lầu làm việc, nhưng nghe tiếng khóc trên lầu kéo dài không ngừng, sắc mặt cũng dần thay đổi. Bình thường thiếu phu nhân rất chuyên tâm dỗ dành Tiểu Bảo, chỉ cần đến trong vòng tay cô là sẽ hết khóc, hôm nay không biết thế nào, cậu khóc không dứt?
Lúc này, trong sân vang lên tiếng xe hơi, bà Lăng sau khi gặp gỡ bạn bè trở về nhà, mới vừa làm đẹp xong, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.
"Phu nhân."
Mới vừa bước vào phòng khách, Mẫn Chi liền nghe được tiếng khóc của Tiểu Bảo trên lầu, nhíu mày nói: “Tiểu Bảo đang khóc?”
Các người giúp việc vội vàng gật đầu một cái, sắc mặt có chút khác thường.
“Tiểu Nhã còn chưa về sao?” Mẫn Chi cởi áo khoác xuống, đưa cho người giúp việc.
“Thiếu phu nhân đã