Sự thật chứng minh, Lăng Cận Dương chính là âm hiểm giả dối, anh cứ giở cái bản mặt cười cười vui vẻ kia làm cho cô lâm vào giữa trận lời đồn nhảm.
Phiền lòng thêm nóng nảy, Đồng Niệm không muốn về nhà, cô cầm lấy điện thoại ra, nghĩ nghĩ liền gọi điện cho Vi Kỳ Hạo.
Nhận được điện thoại của cô, Vi Kỳ Hạo giật mình, giọng điệu khó nén kinh ngạc: “Ôi, tôi còn nghĩ chỉ có tôi mới đuổi theo em thôi chứ?”
Đồng Niệm nắm di động, sắc mặt ảm đạm, nhíu mi hỏi anh: “Vi Kỳ Hạo, mười lần hẹn gặp đã đủ chưa?”
Người đàn ông đầu dây sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nồng đậm, không giận hờn lập tức trầm giọng nói: “Em gấp cái gì? Trong lòng tôi biết rõ, còn chưa có đủ đâu!”
“Á!” Đồng Niệm cúi đầu kêu lên, trên mặt biểu tình cô đơn: “Vậy anh có thời gian rảnh không, tôi mời anh đi quán bar?”
“. . . . . .” Nghe được lời của cô, Vi Kỳ Hạo nửa ngày còn chưa trở lại bình thường, anh nhận thấy khác thường, giọng gấp gáp: “Đồng Niệm, em không sao chứ?”
Ngửa đầu nhìn bóng đêm dần ảm đạm, Đồng Niệm không tiếng động cười khổ: “Anh có thể đi ra ngoài không?”
“Chờ tôi!” Đem điện thoại ngắt, Vi Kỳ Hạo bình tĩnh xuống lầu, không để ý đến ánh mắt quái dị của cả nhà, cầm lấy chìa khóa xe rất nhanh rời đi.
Đồng Niệm cúi đầu, ngơ ngác ngồi ở ven đường, nhìn xe cộ xung quanh, trong lòng ngũ vị tạp trần. Mỗi người đều có nơi trú ngụ cho riêng mình, lúc mệt mỏi có thể nghỉ tạm một chút. Nhưng cô cũng muốn tìm nơi đó để lại dựa vào nhưng tìm mãi không thấy bờ vai kiên định đó.
Lúc lái xe tìm được cô, Vi Kỳ Hạo thấy cô xa xa đang ngồi đó, đang chống cằm cùng với đôi mắt sáng ngời ẩn chứa tầng hơi nước. Anh tấp xe vào một bên, lẳng lặng nhìn chăm chú, thấy cô gục đầu xuống giấu đi đôi mắt đau xót, anh cũng nhíu mày, ngực có chút ê ẩm.
Cặp mắt u buồn cô đơn kia không lúc nào không hấp dẫn anh, làm cho anh không khống chế được muốn đến gần, muốn đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt cô, càng muốn cho cô cười tươi đẹp, mãi mãi tươi cười.
Ngồi ở vị trí phó lái, Đồng Niệm quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng nhiên cười hỏi: “Vi Kỳ Hạo, anh có hồi hộp không?”
Vi Kỳ Hạo khó hiểu nhìn cô, không giấu diếm trả lời: “Sẽ không.”
Đồng Niệm mím môi cười khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia mừng thầm: “Đêm nay tôi mời, chúng ta đi Mê Sắc đi.” Từ lúc bắt đầu gặp mặt, mỗi lần đều là anh tiêu tiền, bạn bè thì phải có qua có lại mới toại lòng nhau.
Thoáng nhìn miệng cô gợi lên nụ cười, Vi Kỳ Hạo không có cự tuyệt, dựa theo lời cô nói, lái xe đến Mê Sắc.
Lúc đi vào Mê Sắc, màn đêm bao trùm bên ngoài bar toàn những anh hào.
Đi vào sàn nhảy, âm nhạc ồn ào, đèn chiếu hoa cả mắt. Vi Kỳ Hạo tìm người lại đây, cố ý chọn chỗ phòng bao có nhạc, liền kéo cô qua.
Ở giữa phòng bao thật im lặng, phục vụ mang trái cây và rượu đến, rất nhanh lui ra ngoài, đóng cửa lại. Chỗ này là phòng bao đặc biệt cho khách, cửa được thiết kế trong suốt, nhưng cách âm rất tốt.
Đồng Niệm đi tới trước bàn, mỉm cười ngồi dựa vào ghế, đôi mắt sáng ngời. Cô cầm lấy bộ gõ gõ vào nhạc cụ, một dòng âm thanh khẳng khái gạn đục vang lên.
Vi Kỳ Hạo ngồi vắt chân ở ghế sofa, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào người đối diện, trong mắt hiện lên tia kinh diễm. Anh cũng không thích con gái đùa nghịch mấy thứ kia nhưng lúc cô vui vẻ, lại tản mát ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Hai tay cô phối hợp gõ, mái tóc đen dài theo tiết tấu âm nhạc động đậy, rất có sức quyến rũ. Khuôn mặt tinh xảo chứa vầng sáng mê người, không tự giác hấp dẫn ánh mắt của người khác. Cô như vậy không giống trước kia, trên người cô tỏa ra sức sống, nháy mắt cuốn hút người ta đến bên cạnh.
Cầm ly rượu, ngón tay Vi Kỳ Hạo buộc chặt, ánh mắt sáng quắc, chuyên chú nhìn cô, trong lòng vô số tình triều nhộn nhạo, mãnh liệt đánh úp vào anh.
Người hoàn toàn nhập tinh thần vào âm nhạc, người ngồi sofa si mê. Bọn họ đều không có chú ý đến ngoài cửa lớn, sừng sững một bóng dáng đứng đó.
Đôi mắt chim ưng của Lăng Cận Dương quét qua cái bục màu vàng nơi có cô gái kia, cặp con ngươi thăng trầm thay đổi liên tục.
Mục khúc nhạc vang lên, áp lực trong đầu tiêu tán đi.
Đồng Niệm đi đến sofa ngồi xuống, bưng rượu lên uống, lại bị người đàn ông ngăn lại.
Nhớ tới lúc trước cô say rượu, Vi Kỳ Hạo nhíu mi, đem rượu đỏ đổi thành rượu trái cây lúc này mới đưa cho cô, nhưng cũng chỉ rót cho cô rất ít.
“Em chơi nhạc không tồi!” Vi Kỳ Hạo nhìn hai má hồng của cô thuận miệng hỏi: “Là ai dạy em?”
Ngón tay của Đồng Niệm cứng đờ, Đồng Niệm với tay qua lấy trái cây, lấy dưa hấu đỏ, vẻ mặt cô lạnh lùng: “Tôi đi toilet.”
Trông thấy bộ dạng trốn tránh của cô, hai tròng mắt hẹp dài của Vi Kì Hạo chớp chớp, trong lòng có chút rõ ràng.
Trước gương trong toilet, Đồng Niệm rửa mặt bằng nước lạnh, dùng sức mà rửa, cô nhìn chằm chằm chính mình trong kính, trước mắt hiện lên nhiều hình ảnh.
Dùng sức lắc đầu vứt bỏ những hình ảnh đó, điều chỉnh tâm tình mình lại rời đi.
Theo toilet đi ra, Đồng Niệm đi theo hành lang dài, một bóng đen đi tới. Người đàn ông đi tới uống đã say, người đầy mùi rượu, mồm miệng không rõ.
Người đàn ông nhìn Đồng Niệm, đầu tiên là sửng sốt sau đó cười rộ lên, mùi rượu tiêm nhiễm khuôn mặt một cỗ tà nịnh: “Em gái, sao lại đi một mình thế? Anh trai tốt của em cho em ra ngoài chơi à?”
Đồng Niệm né tránh thân thể hắn ta, phát giác hắn có chút quen mắt, nhưng không nhớ gặp ở nơi nào. Bất quá nghe trong lời hắn nói, hẳn là biết Lăng Cận Dương, cũng biết cô.
Cô không muốn phiền toái, linh hoạt xoay người muốn rời đi, nhưng cổ tay bị hắn giữ chặt: “Chớ đi, Lăng Cận Dương không cần em à? Vậy để anh trai thương em được không?”
Đồng Niệm dùng sức đẩy hắn ra, lạnh lút nói: “Cút đi!”
Bước chân của người đàn ông không vững, bị Đồng Niệm đẩy lùi hai bước, lập tức thẹn quá hóa giận, hung tợn chỉ vào mặt cô mắng: “Con mẹ nó đừng có mà không biết xấu hổ? Cô cho mình đáng giá lắm sao, bất quá là bị Lăng Cận Dương chơi đùa thôi!”
Tay chân Đồng Niệm một trận run lên, khuôn mặt thoáng chốc không còn giọt máu.
Mắt thấy khóe miệng người đàn ông dữ tợn cười, Đồng Niệm tức giận đến phát run, cô cúi đầu muốn tìm cái gì đó đập vào đầu hắn.
Không chờ cô động thủ, ở bên người đã xuất hiện một bóng dáng, thẳng tiến về phía trước.
Vi Kỳ Hạo tức giận, cầm chai rượu, không cần phân trần với hắn ta, hung hăng nện xuống: “Mẹ mày, muốn chết——”