Mục lục
Thực Hoan Giả Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sữa Yếm bú vào đều nôn hết ra, khuôn mặt đỏ bừng, trước ngực đều là sữa.
"Oa oa oa ——"
Yếm hắng giọng khóc, kể từ lúc sanh tới giờ, đây là lần đầu tiên Đồng Niệm thấy con gái khóc lợi hại như vậy, bai bàn tay nhỏ bé nắm chặt.
Đồng Niệm bị dọa sợ, hai tay ôm chặt con gái, nước mắt không hề báo động trước lăn ra ngoài, nức nở nói: “Yếm, con làm sao vậy, đừng làm mẹ sợ.”
Yếm ở trong lòng cô giãy giụa, mặc dù cô hết sức dỗ dành, nhưng Yếm vẫn không ngừng khóc.
Lăng Cận Dương lấy khăn ấm ra, lau sạch sẽ cho con gái, động tác nhanh chóng, sau đó anh cầm lấy một bộ quần áo mới thay cho con, lấy khăn choàng quấn con lại, dẫn Đồng Niệm đi ra ngoài.
“Đi bệnh viện.” Anh ôm con gái đưa cho Đồng Niệm, chạy xuống lầu, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Đồng Niệm ôm con gái, tay chân đều lạnh như băng. Thật may là sau khi lên xe, Yếm từ từ bớt khóc, so với lúc nãy có khá hơn.
Vợ chồng hai người bọn họ vội vã đến bệnh viện, nhanh chóng ôm con đến khoa nhi.
Qua một hồi kiểm tra, không phát hiện ra cái gì khác thường, nhiệt độ cũng bình thường, không có dấu hiệu bị sốt.
Yếm khóc mệt, nằm trong lồng ngực mẹ, nhắm mắt ngủ say.
Sau khi nghe bọn họ nói triệu chứng của con gái, bác sĩ cho đi xét nghiệm phân, kết quả là bị rối loạn tiêu hóa.
“Rối loạn tiêu hóa?” Đồng Niệm ngạc nhiên, sao lại bị rối loạn tiêu hóa được chứ?
Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm, cầm ống nghe lên nghe bệnh cho bé một chút, bác sĩ khẳng định, “Là do rối loạn tiêu hóa, cho nên đứa bé mới bị nôn, kén ăn, tinh thần không được tốt.”
Bác sĩ quay nhìn hai người bọn họ, kiên nhẫn giải thích: “Trẻ còn nhỏ, dạ dày còn yếu, tinh thần không tốt sẽ ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, đây là triệu chứng trẻ nhỏ thường hay gặp.”
“Hơn nữa, bình sữa, đồ ăn, thức uống, quần áo, những thứ dành cho trẻ nhỏ đều phải khử trùng, giặt rửa sạch sẽ, nếu không vi khuẩn có thể dễ dàng xâm nhập vào dạ dày, từ đó làm cho hệ tiêu hóa yếu đi dễ sinh bệnh”. Bác sĩ kiên nhẫn giải thích và dặn dò.
Nghe bác sĩ nói, chân mày nhíu chặt của Lăng Cận Dương lúc này mới giãn ra, anh khoát tay lên vai Đồng Niệm, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ thấy bé còn nhỏ, cũng không cho uống thuốc gì, sắp xếp cho ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi, sau đó châm cứu cho bé, chỉ cần buổi tối không có dấu hiệu nào khác thường, sáng mai là có thể về nhà.
Đi tới phòng bệnh, Đồng Niệm ôm Yếm đặt lên giường, thấy khóe mắt con còn đọng nước, cô đau lòng không chịu được.
Ngồi ở bên giường, Đồng Niệm nắm tay của con gái, hốc mắt ê ẩm khó chịu. Vẫn nghĩ, mình tận tâm tận lực chăm sóc cho con, nhưng vẫn khiến con bị như vậy, là bản thân cô không tốt, không xứng danh là một người mẹ.
“Em đừng có suy nghĩ lung tung.” Bả vai rơi xuống một bàn tay ấm áp, Lăng Cận Dương kéo qua một cái ghế ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Đồng Niệm tựa đầu vào trong ngực anh, từng giọt nước mắt ấm áp tràn ra nơi khóe mắt, cô nhỏ giọng nói: “Là do bản thân em không tốt, không chăm sóc tốt cho con.”
Cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, anh mỉm cười, dịu dàng nói: “Nói bậy, em đã làm rất tốt.”
Đồng Niệm cắn môi không nói gì, trong lòng vô cùng tự trách bản thân mình. Cô hiểu Cận Dương tâm ý, không muốn cô tự trách bản thân, cho nên an ủi cô.
Nhưng cô là mẹ của Yếm, con gái ngã bệnh, người là mẹ như cô cảm thấy có lỗi. Nếu như cô chú ý một chút, có phải sẽ không khiến con bị khổ không? Có phải con sẽ không bị bệnh hay không?
Chạy tới chạy lui nửa ngày, hai người đều có chút mệt mỏi. Yếm được bác sĩ tiêm một mũi, ngủ rất an ổn, hơi thở cũng đều đặn lại.
Trước đó vội vàng đưa con tới bệnh viện, hai người bọn họ cũng chưa có ăn cơm. Lăng Cận Dương gọi điện thoại về nhà, bảo người giúp việc đưa cơm tối đến bệnh viện cho bọn họ.
Lăng Cận Dương đứng dậy đi tới phòng tắm nhìn một chút, thấy bên trong cũng không tệ lắm, “Em đi tắm đi, sau đó ăn cơm.”
“Anh tắm trước đi.” Đồng Niệm vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của con như cũ không chịu buông ra, bây giờ cô chỉ muốn nhìn con gái, một khắc cũng không muốn rời đi.
Lăng Cận Dương thở dài một cái, xoay người đi tới phòng tắm, mở khóa vòi nước rửa mặt.
Rất nhanh sau đó, quản gia Tiêu liền đưa cơm tối tới. Ông đẩy cửa đi vào, bước chân rất nhẹ: “Phu nhân.”
Đồng Niệm quay đầu nhìn ông một cái, ý bảo ông đặt đồ lên bàn.
“Yếm không sao chứ?” Tiêu quản gia đi tới bên giường, thấy Yếm đã ngủ, lo lắng hỏi.
Lấy tay sửa lại chăn cho con gái, Đồng Niệm lắc đầu một cái, trầm giọng nói: “Không có gì.”
Thấy cô nói không có việc gì, quản gia Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhõm không ít.
“Ba tôi thế nào rồi?” Nhớ tới Lăng Trọng ở nhà, Đồng Niệm cũng rất lo lắng.
Quản gia Tiêu không dám giấu giếm, nói sự thật với cô: “Lão gia ngược lại không có triệu chứng gì, chỉ là cơm tối ăn rất ít, không muốn ăn.”
Đồng Niệm nhíu nhíu mày, nhớ tới lời bác sĩ nói lúc nãy, dặn dò: “Khử trùng tất cả đồ dùng trong nhà, dra giường cũng phải giặt giũ sạch sẽ thay mới tất cả.”
Quản gia Tiêu nghe lời của cô, ghi nhớ trong lòng, không dám qua loa.
Lăng Cận Dương đẩy cửa đi ra, đúng lúc nghe cô dặn dò quản gia, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Thiếu gia.” Nhìn thấy anh đi ra, quản gia Tiêu cung kính chào hỏi.
Lăng Cận Dương gật đầu một cái, đi đến bên sofa ngồi xuống, mở hộp thức ăn ra.
Quản gia nhìn thấy bọn họ ăn cơm, vội vàng xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.
“Đến đây.” Lăng Cận Dương dọn đồ ăn xong, nhìn về phía Đồng Niệm ngoắc ngoắc tay.
Đồng Niệm quay đầu nhìn con gái, thấy con gái đang ngủ say, lúc này mới đứng lên, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.
“Em không đói.” Nhìn thức ăn, Đồng Niệm cũng không muốn ăn cái gì, đầu óc vô cùng căng thẳng, không thoải mái được. Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng của con gái nôn mửa khi nãi, cô liền cảm thấy sợ hãi.
Lăng Cận Dương lấy tay ôm cô, đặt ở trên chân mình, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô, giọng nói êm dịu: “Sao vậy? Em muốn để cơ thể đói bụng rồi sinh bệnh để cho anh chăm sóc hai mẹ con em sao?”
Nhíu mày nhìn chằm chằm con gái nhỏ trên giường, lại nhìn người trong ngực mình, Lăng Cận Dương không tiếng động thở dài, nụ cười trên khóe môi


chuong-206-am-hai-yen-1537933180.5304.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK