Mục lục
Thực Hoan Giả Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, không khí rất ấm áp.
Đồng Niệm đẩy cửa phòng bệnh đi vào, liếc mắt đã thấy người đàn ông đang ngồi tựa nửa người vào giường.
Tiếng bước chân vang lên, Vi Kỳ Hạo đang thất thần chợt giật mình, chậm rãi quay đầu, ánh mắt ngừng lại trên khuôn mặt Đồng Niệm, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.
"Như thế nào, vết thương của anh còn đau không?"
Đồng Niệm đi tới bên cạnh giường bệnh, kéo qua một cái ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn về phía bụng của anh, nơi đó băng gạc vẫn như cũ quấn thật chặt.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn đau.” Vi Kỳ Hạo ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, nhìn anh có vẻ hơi uể oải, nhưng đôi mắt đã khôi phục sáng ngời.
Đồng Niệm nhìn chung quanh, cũng không thấy người nhà của anh, cô bưng nước trên bàn đưa cho anh, đợi sau khi anh uống xong, mới cất ly đi.
Trong phòng bệnh rất ấm áp, Đồng Niệm mặc áo khoác, ngồi một hồi cảm giác hơi nóng. Cô nhíu mày nhìn sang, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt tiều tụy của Vi Kỳ Hạo, liền hỏi: “Kỳ Hạo, đêm đó các anh đánh nhau vì chuyện gì vậy?”
“Bởi vì chuyện lúc trước thôi.” Vi Kỳ Hạo trả lời rất khéo léo.
Ánh mắt Đồng Niệm tối sầm lại, trong lòng hơi do dự, lại nhịn không được muốn chứng thực cái gì đó, “Anh ta cố ý làm anh bị thương sao? Hay là…vô ý?”
Nghe được câu hỏi của cô, Vi Kỳ Hạo nhăn mày lại tức giận, “Em nghi ngờ anh sao?”
Lúc cô hỏi, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vẻ mặt anh, từ giọng điệu đến thần thái trên khuôn mặt anh biến hóa rất nhỏ, Đồng Niệm cũng không có phát hiện ra bất kỳ khác thường nào.
Cô rũ mắt xuống, mím chặt môi lại. Những gì cô nhìn thấy cùng với lời trong miệng Vi Kỳ Hạo hoàn toàn ăn khớp, cô không nên nghi ngờ.
Thu liễm lại cảm giác khó chịu trong lòng, Đồng Niệm đứng dậy đi lấy ví da, nhưng bàn tay đã bị người đàn ông dùng sức nắm lấy, không cho cô tránh né.
“Niệm Niệm.” Vi Kỳ Hạo cầm chặt tay cô, ánh mắt nhìn cô đầy nhu tình: “Khi anh mở mắt, người đầu tiên anh muốn thấy là em.”
Ánh mắt của anh vô cùng nóng bỏng, khiến Đồng Niệm không kiềm lòng được lẩn tránh, cúi đầu xoay tầm mắt, “Kỳ Hạo, anh cố dưỡng bệnh cho tốt, mấy ngày nữa em sẽ trở lại thăm anh.”
Đồng Niệm rút tay lại, ấm áp trên bàn tay biến mất, hiện ra lạnh lẽo. Ý tứ cô rõ ràng như thế làm Vi Kỳ Hạo cảm thấy lo lắng hơn.
Vội vã chạy đến cao ốc Lăng Thị, suýt nữa đã trễ. Đồng Niệm vùi đầu vào công việc, cố gắng không để cho chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến công việc.
Buổi trưa, sau khi cùng Ewen ăn cơm xong trở lại, lúc quay lại chỗ ngồi thời gian vẫn còn sớm. Đồng nghiệp xung quanh có người thì nói chuyện đùa giỡn với nhau, có người thì cầm điện thoại nói chuyện phiếm.
Đồng Niệm úp mặt trên bàn mất hồn. Những lời Vi Kỳ Hạo nói cô không nghe sót một chữ nào, nhưng không tìm ra được đáp án.
Trong mắt bóng tối kéo đến, cô ngẩng đầu lên, sau khi thấy người đứng bên cạnh bàn, khẽ kinh ngạc: “Duy Hàm?”
Mặc dù là thời gian nghỉ trưa, nhưng đồng nghiệp xung quanh vẫn còn rất nhiều. Mục Duy Hàm ôn hòa cười, nhỏ giọng nói: "Đi theo tôi."
Đồng Niệm không có hỏi nhiều, đứng lên cùng anh đi ra bên ngoài.
Động tĩnh của bọn họ mặc dù không lớn, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn thấy, lập tức mọi người đều ồn ào bàn tán.
Đi tới thang máy dành riêng cho cấp trên, Đồng Niệm cũng đoán được mấy phần, cửa thang máy mở ra, cô đi theo Mục Duy Hàm bước chân vào.
“Chủ tịch muốn gặp cô.” Mục Duy Hàm nhấn nút tầng cuối cùng, giọng nói trước sau như một rất dịu dàng.
Đồng Niệm đã sớm đoán ra, gật đầu cười, nhất định phải gặp mặt một lần.
Thang máy đang di chuyển lên trên, Mục Duy Hàm nhíu mày, trên mặt hơi do dự. Thật ra chỉ cần gọi điện thoại cho cô là được, nhưng anh cố ý đi xuống vì có mấy câu muốn hỏi cô.
Cửa thang máy mở ra, Đồng Niệm bước đi ra ngoài, nhưng bị người phía sau gọi lại.
Mục Duy Hàm đi tới trước mặt cô, cân nhắc mở miệng: “Nếu như Vi Kỳ Hạo quyết không bỏ qua, Cận Dương sẽ gặp phiền toái đó!”
“Anh ta đã thương người, chẳng lẽ không nên gặp phiền toái sao?” Đồng Niệm mím môi, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày.
Nghe được lời của cô, Mục Duy Hàm thở dài một cái, sắc mặt trầm xuống, "Trong lòng cô thật sự nghĩ như vậy sao?".
Hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt lại, Đồng Niệm nhếch môi cười nói: “Duy Hàm, tôi nói là sự thật, là tôi tận mắt nhìn thấy đó!”
Mục Duy hàm thâm ý nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa, đi lướt qua cô, hướng phòng làm việc đi vào.
Ánh nắng chiều ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất.
Trong ghế sofa rộng rãi. Lăng Trọng nhíu mày nhìn người bên cạnh, giọng nói trầm thấp: “Luật sư tiền nói, người nhà họ Vi kiên quyết khởi tố, trước mắt vật chứng, nhân chứng đối với Cận Dương đều bất lợi.”
Đồng Niệm hai tay nắm chặt cái ly, cô nhấp một hớp trà, cũng không nói lời nào.
“Niệm Niệm.” Sắc mặt Lăng Trọng trầm xuống, nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén, giọng điệu dò xét: “Ba biết chuyện xảy ra trước kia trong lòng con và Vi Kỳ Hạo không mấy dễ chịu, chuyện đêm đó, con thật sự không có thiên vị sao?”
“Ba.” Đặt ly trà để trên bàn, Đồng Niệm nhíu mày, giọng điệu quả quyết: “Lời con nói là sự thật! Chuyện con nhìn thấy, từ đầu đến cuối không hề thiên vị bất cứ ai.”
Giữa hai chân mày Lăng Trọng nhíu chặt lại, ánh mắt thông minh lanh lợi thoáng qua cái gì, “Cận Dương sẽ không làm người ta bị thương, điểm này ba có thể khẳng định! Con có thể hay không tại thời điểm cấp lời khai, khéo léo một chút?”
“Khéo léo sao?” Đồng Niệm nhếch môi cười, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, “Ba bảo con làm giả chứng cớ sao?”
Vẻ mặt Lăng Trọng sau khi biến sắc liền yên tĩnh lại.
Trong mắt dâng lên một cỗ chua xót, Đồng Niệm hít sâu, khẽ nói: “Ba không biết làm bằng chứng giả là phải ngồi tù sao?”
Nhìn ánh mắt Lăng Trọng lóe lên, trái tim cô cảm thấy lạnh toát. Bình thường ông luôn yêu thương cô, nhưng đến thời điểm mấu chốt, trong lòng ông chỉ nghĩ đến con trai mình.
Cũng đúng, cô bất quá chỉ là người ngoài, nhà họ Lăng chăm sóc tốt cô, không làm gì tổn thương cô, bên ngoài còn chiếm được danh tiếng tốt. Nhưng vào thời điểm chọn lựa, cô vĩnh viễn sẽ bị vứt bỏ ra bên ngoài!
"Chủ tịch!"
Đồng Niệm từ trong ghế sofa đứng lên, giọng nói lạnh lùng xa cách, “Đã đến giờ làm việc, con muốn trở về làm.”
Nói xong những lời này, cô trầm mặt xoay người, cũng không hề quay đầu lại đi khỏi.
Giơ tay lên muốn gọi cô lại, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi. Ông chán nản thở dài, chân mày nhíu chặt hơn.
Tại một tiểu khu cũ rất xa trong nội thành, nhiều ngôi nhà cũ nát nhiều năm không được sửa sang, mơ hồ có thể thấy trên tường loang lổ vết tróc ra. Trên tay Từ Lỵ nắm chặt tờ giấy, theo biển số nhà ghi trên đó, quanh đi quẩn lại tìm.
Bà nắm tờ giấy, đi đến cửa lầu bên ngoài, tìm nửa ngày, cuối cùng ở khe hở của vách tường, bà nhìn thấy một biển số nhà nghiêng vẹo.
Từ Lỵ kiểm tra địa chỉ, sau nhiều lần xác nhận, cất tờ giấy xong, cất bước đi vào. Trên hành lang chật hẹp, hai bên chất đống không ít đồ lẫn lộn, nào là bình điện, xe đạp, người đi vào chỉ có thể nép người qua một bên mới có thể đi qua.
Từ Lỵ cau mày, nắm chặt túi xách lên lầu, bà đi tới lầu hai, gian phòng bên trái, giơ tay lên gõ cửa.
Gõ mấy cái, bên trong truyền đến tiếng bước chân, “Tới đây, tới đây, đừng gõ nữa!”
Cửa chống trộm màu xanh đậm được mở ra, người trong cửa ngẩng đầu lên, sau khi thấy Từ Lỵ, cả người chấn động, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.
"Bà ——"
Người nọ ánh mắt kinh ngạc, nói không ra lời.
Mặc dù mấy chục năm không thấy, nhưng Từ Lỵ còn nhớ rõ hình dạng của bà, sau khi nhìn thấy bà ta, mặt lạnh lùng đẩy cửa đi vào, "Đi vào rồi nói."
Phòng rất nhỏ, trông góc tường ố vàng có rất nhiều vỏ chai rượu, đồ dùng trong nhà cũng là mười mấy năm trước lưu lại thành cái tạp nham kia… Cánh cửa tủ, có cái đã rớt xuống.
“Y tá Lưu, đã lâu không gặp.” Từ Lỵ liếc bà một cái, sắc mặt âm trầm khó coi.
Đưa đến một cái ghế, Lưu Mai cười tủm tỉm để cho bà ngồi xuống, xoay người chạy vào phòng bếp, rửa cái ly sạch sẽ, bưng trà ra, “Vi phu nhân, bà đã chiếu cố đến thăm.”
Đáy mắt Từ Lỵ nhảy lên, liếc nhìn ly trà được đưa đến, nhíu mày chán ghét. Bà quan sát tỉ mỉ một lần, sau khi tin chắc trong phòng không còn có người khác, lập tức tức giận nói: “Y tá Lưu, bà thật to gan, dám lừa gạt tôi!”
Nghe bà nói Lưu Mai sững sờ, khó hiểu hỏi: “Lừa bà, tôi lừa bà cái gì chứ?”
Phần báo cáo xét nghiệm lúc trước, viết rất rõ ràng Vi Kỳ Hạo cùng Vi Minh Viễn có mối quan hệ ruột thịt. Nói như vậy, đứa bé căn bản cũng không có chết!
“Đứa bé của ta căn bản là không có chết!” Từ Lỵ híp mắt, trong lòng lửa giận cuồn cuộn.
Lưu Mai lập tức lắc đầu một cái, khẳng định nói: "Không đúng, con của bà đã chết rồi."
“Bà nói bậy!” Đôi mắt Từ Lỵ nghiêm khắc, thấp giọng quát: “Tôi kiểm tra ADN rồi, đứa bé đó và chồng tôi ADN giống nhau.”
Lần này, Lưu Mai cũng trợn mắt, miệng há rộng có thể nhét vào một quả trứng gà, “Chuyện này, không thể nào nha!”
Đưa tay Từ Lỵ chỉ bà, giận đến phát run, “Bà đừng có ngụy biện, tôi muốn đi kiện bà.”
“Vi phu nhân.” Lưu Mai biến sắc mặt, nóng lòng giải thích: “Bà không thể trở mặt vu khống tôi. Năm đó thời điểm đứa bé được sinh ra, chính bà tận mắt nhìn thấy nó không còn thở, cũng là bà để cho tôi đổi, thế nào hôm nay lại cắn ngược lại tôi chứ?”
Nghe nói vậy, trong mắt Từ Lỵ có chút biến hóa, thời điểm đứa bé được sinh ra, trong phòng sinh cũng không có những người khác, chính mắt bà cũng nhìn thấy đứa bé nằm im, đó cũng là sự thật!
Lưu Mai liếc nhìn vẻ mặt do dự của bà, trong mắt lóe lên một chút tinh quang, cố làm cho mình uất ức, kể lể: “Vi phu nhân, ngày đó con của bà sau khi tắt thở, bà bảo tôi cho bà ôm đứa bé, nhưng đứa bé đâu có dễ dàng ôm như vậy. Ngày đó bệnh viện chỉ có hai người sinh con, tôi nhìn thấy người con gái kia còn quá trẻ, vừa không có người thân, mới dám trộm đổi đi! Những năm qua tôi không biết đã gặp qua bao nhiêu cơn ác mộng, chuyện không có nhân tính như thế, tôi cả đời cũng không quên được.”
Lời của bà ta…, đột nhiên làm trái tim Từ Lỵ nhói đau một cái, bà tóm cổ áo Lưu Mai, lớn tiếng hỏi bà: “Người con gái kia là ai, tên cô ta là gì?”
Lưu Mai bị vẻ mặt hung ác của bà dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt chắc chắn nói cho bà biết, “Lúc đó chỉ có hai người sinh đứa bé, cô gái kia họ Nguyễn, tên…”
Sau khi do dự, đáy mắt bà sáng lên, hồi tưởng lại, “Cô ấy tên là Nguyễn Nghiên.”
Bên tai nổ tung khi nghe cái tên này, trước mắt Từ Lỵ bỗng tối sầm, cả người như bị sét đánh.
Lưu Mai tiễn bà ra ngoài, nhìn thấy bà rời đi với khuôn mặt trắng bệnh, cuối cùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến khi bóng người biến mất không còn thấy gì nữa, Lưu Mai mới xoay người, hướng ngõ nhỏ quẹo đi tới. Nơi đó đậu một chiếc xe BMW màu đen, bà giơ tay lên gõ cửa sổ xe, đợi đến khi cửa sổ xe hạ xuống, bà nhỏ giọng nói: "Tôi đã làm theo những lời cậu bảo, đều nói với bà ta."
Chử Tuấn mím môi cười, đưa tay bắn tàn thuốc văng ra, "Không có lộ ra sơ hở gì chứ?"
“Không có.” Ánh mắt Lưu Mai đầy u ám, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Nhìn thấy ánh mắt bà, khóe miệng Chử Tuấn khẽ nhếch, móc ra một tấm chi phiếu đưa cho bà: “Bà tốt nhất nên ngậm chặt miệng lại, nếu như dám nói lung tung, hậu quả ra sao bà biết rồi đó. Số tiền này đủ cho chồng bà đánh bạc một thời gian.”
Thò tay lấy tấm chi phiếu, Lưu Mai gật đầu, cũng không có hỏi nhiều. Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đạo lý đó bà hiểu. Chuyện năm đó, bà bị người ta nắm nhược điểm, chỉ có thể đâm lao phải theo lao!
Sau đó không lâu lắm, xe BMW màu đen xuyên qua tiểu khu cũ nát, rất nhanh biến mất không còn thấy gì nữa.
Sau khi trở lại bệnh viện, trời đã tối. Từ Lỵ cúi đầu đi tới phòng bệnh, sau khoảng thời gian xét nghiệm, có bác sĩ gọi bà lại.
Từ Lỵ dừng bước, nhìn thấy kết quả xét nghiệm, cánh tay lại phát run. Buổi sáng vui mừng không ngờ gặp chuyện như vậy, bà cắn răng nhận lấy, cũng không hề chú ý tới, lúc này bác sĩ làm xét nghiệm không phải người buổi sáng kia.
Đi tới co quẹo hành lanh, Từ Lỵ thở dốc một hơi, lật đến kết quả cuối cùng. Sau khi nhìn thấy kết quả, trong mắt kịch liệt co rút lại.
Sau đó bà trầm mặt, cầm xét nghiệm trong tay xé nát, ném vào thùng rác bên cạnh.
Trở lại phòng chăm sóc đặc biệt, người trên giường sau khi ăn uống thuốc, lúc này đã ngủ say. Từ Lỵ đi tới bên giường, kéo ghế ra ngồi xuống, bà nhìn chằm chằm người bà đã dưỡng dục hai mươi bốn năm qua, hai tay xuôi bên người hung hăng buộc chặt.
Bên môi nở nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt bà đỏ tươi, khuôn mặt luôn được bà chăm sóc kỹ lưỡng lúc này tái xanh. Những lời Lưu Mai nói, bà không tin lắm. Nhưng khi bà ta nói đến tên Nguyễn Nghiên trái tim của bà đột nhiên chìm xuống.
Lưu Mai cũng không biết Nguyễn Nghiên là ai, nên sẽ không dám bịa chuyện để nói được. Mà kết quả xét nghiệm ADN của bà và Vi Kỳ Hạo lúc nãy, hoàn toàn đánhg mất hy vọng của bà. Thì ra đứa bé của bà đã mất rồi.
Lúc bà mang thai, nếu bà không khóc lóc náo loạn thì đứa bé sao có thể chết được chứ? Đầu sỏ gây ra chuyện chính là Nguyễn Nghiên, nhưng bà tốn biết bao tâm cơ tính toán, lại không bằng ông trời tính, bà hôn máu mủ đã chết của mình, sau đó lại nuôi lớn đứa con của kẻ thù.
Buồn cười, tất cả mọi chuyện thật sự là quá buồn cười!
Nghĩ đến đây, Từ Lỵ đứng dậy, đưa tay lên cổ Vi Kỳ Hạo, bà thật sự muốn bóp chết anh!
Nâng cánh tay lên, đột nhiên dừng lại giữa chừng. Bà cúi đầu nhìn Vi Kỳ Hạo đang yên bình chìm vào giấc ngủ, trước mắt thoáng qua vô số hình ảnh, hai mươi mấy năm từng ly từng tý thoáng chốc xông lên đầu, trăm lần nghĩ ngợi.
Oan nghiệt!
Sau đó, bà cắn môi, cầm túi xách lên, rời đi không hề quay đầu lại.
Sau thời gian ngắn ở bệnh viện, vết thương Vi Kỳ Hạo đã chuyển biến tốt hơn. Mấy ngày gần đây, vào buổi tối, Đồng Niệm đều đến thăm anh, mặc dù giống như đến thăm bạn bè, nhưng Vi Kỳ Hạo cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ít nhất cô không có trốn anh, mặc dù cô vẫn còn lảng tránh, bất quá thời gian lâu, anh có thể tìm được cơ hội. Vết thương này, quả nhiên không uổng phí chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK