Đồng Niệm ôm con phơi nắng trong sân được một lát, cảm thấy thời tiết rất lạnh, cô sợ con bệnh liền ôm con vào nhà.
Mỗi buổi sáng, Yếm ăn rồi sẽ ngủ hai giấc ngắn, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn luôn tươi cười. Đứa nhỏ này đặc biệt thích cười, buổi tối hầu như không khóc, chỉ có lúc đói bụng mới khóc vài tiếng.
Đồng Niệm ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, cơ thể trên căn bản đã hồi phục lại, dáng người cũng khôi phục lại nhiều, mặc dù so với trước kia có mập hơn một chút.
Người giúp việc đẩy nhẹ cửa phòng, thấy Yếm ngủ say, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư có đại thiếu phu nhân tới.”
Ánh mắt Đồng Niệm sáng lên, giơ tay lên kéo chăn cho Yếm, nhẹ giọng cười nói: “Bảo chị dâu lên đi.”
"Vâng." người giúp việc xoay người xuống lầu, đi mời người.
Giây lát, An Nhã xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, nhìn thấy Yếm còn đang ngủ, trong nháy mắt thả nhẹ bước chân: “Lại ngủ nữa rồi sao?”
“Ừ.” Đồng Niệm gật đầu một cái, lôi cô đến ngồi xuống bên cạnh, “Đứa nhỏ này ăn no sẽ ngủ.”
An Nhã chà xát đôi tay cho ấm lên rồi mới giơ tay lên sờ mặt Yếm, nhếch môi cười nói: “Ngủ nhiều sẽ mau lớn.”
Lấy túi đồ mang tới, móc đồ vật bên trong ra: “Những quần áo này là của Tiểu Bảo đã mặc qua, không phân biệt nam nữ, chị mang đến cho Yếm. Mặc dù đã mặc qua nhưng còn rất mới và mềm mại, Yếm mặc sẽ thoải mái.”
Đồng Niệm nhận lấy tất cả, cúi đầu nhìn qua, trong lòng rất cảm động: “Cám ơn chị dâu.”
Đưa tay chỉ túi khác, trên mặt An Nhã nở nụ cười dịu dàng, giọng nói mang theo ý cười: “Những quần áo kia đều là đồ mới, em phải giặt rồi mới cho Yếm mặc nha.”
Nhìn chằm chằm bộ dáng dặn dò tỉ mỉ của chị dâu, trong lòng Đồng Niệm ấm áp. Mặc dù trước kia không thích An Nhã, nhưng kể từ sau khi Tiểu Bảo ra đời, tính tình chị dâu đã thay đổi rất nhiều, người cũng dịu dàng thân thiện hơn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Yếm mở mắt, sau khi nhìn thấy người lạ, Yếm cũng không khóc.
“Yếm thật ngoan, tỉnh dậy nhưng không khóc.” An Nhã nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Yếm đang cười, ánh mắt nhuộm đầy nụ cười.
Đồng Niệm ôm con, đút cho con uống một chút nước, giọng nói dịu dàng: “Đúng vậy a, Yếm không thích khóc.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của đứa bé, An Nhã không nhịn được vươn tay ôm đứa bé vào trong ngực: “Ai nha, có con gái thật tốt, thật xinh đẹp, nhìn thôi cũng làm người ta yêu mến.”
Tâm tình của Yếm hình như không tệ, bị An Nhã ôm, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng liền nở nụ cười, đôi mắt mở to hết sức có hồn.
Thể trọng Yếm hơi nặng, An Nhã ôm một lát đã mỏi tay. Đồng Niệm nhận lấy Yếm, đặt lên trên giường.
“Chị dâu, chị thích con gái, có thể sinh thêm lần nữa mà.” Đồng Niệm quay đầu nhìn An Nhã, cười nói.
Ánh mắt An Nhã thay đổi một cái, sắc mặt có chút khác thường.
Nhìn thấy An Nhã thay đổi vẻ mặt, Đồng Niệm nhíu mày, môi mím chặt, hỏi: “Anh cả gần đây như thế nào?”
An Nhã bĩu môi, vẻ mặt yên tĩnh lại: “Vẫn cứ như vậy thôi.”
“Khụ khụ…” An Nhã chống đỡ môi ho khan, vội vàng xoay mặt, không dám hướng về phía đứa bé.
Bưng tới một ly nước ấm, Đồng Niệm bất đắc dĩ thở dài.
Đồng Niệm dĩ nhiên là biết, Lăng Thừa Nghiệp tính tình phong lưu hay chơi bời nhất định là không đổi. Hiện tại cô cũng là vợ, là mẹ có thể hiểu được tâm tình của An Nhã lúc này.
Uống một ngụm nước, cổ họng không thoải mái của An Nhã có khá hơn một chút.
“Chị dâu!” Đồng Niệm kéo tay cô, nhẹ nhàng nói: “Từ nhỏ anh cả đã bị trong nhà làm hư rồi, trên người dính nhiều tật xấu.”
An Nhã nhếch môi cười khẽ, nhìn về phía Đồng Niệm, ánh mắt nhu hòa xuống: “Niệm Niệm, em cực kỳ có phúc. Cũng là họ Lăng giống nhau, nhưng Lăng Cận Dương so với Lăng Thừa Nghiệp không biết tốt hơn bao nhiêu lần.”
Nghe vậy, đôi mắt sáng ngời của Đồng Niệm ảm đạm xuống, cô cúi đầu, trái tim đau nhói, không nói gì. Quả nhiên mỗi nhà đều có một quyển sách khó đọc, trong lòng cô lấp kín chuyện này, lại không thể nói với bất kỳ ai!
Ngồi một lát, An Nhã nhìn đồng hồ, đứng dậy cáo từ: “Chị đi trước, còn phải đi gặp thím.”
Nghe thấy chữ thím trong miệng cô, hai mắt Đồng Niệm co giật lại, vẻ mặt có chút khó coi. An Nhã phải đi thăm thím, là mẹ của An Hân, kể từ lúc nhà họ An xảy ra chuyện, An Nhã thường đi chăm sóc.
Nghĩ đến An Hân, trong lòng Đồng Niệm luôn có cảm giác kỳ quái. Cô ôm lấy Yếm, tiễn An Nhã xuống lầu.
“Mau vào đi, chớ để Yếm bị lạnh.” An Nhã không để cho Đồng Niệm ra cửa, đứng trước cửa dặn dò: “Mấy ngày nữa chị sẽ đến thăm.”
Đồng Niệm mỉm cười gật đầu, ôm con đứng trước cửa, mãi cho đến khi xe hơi màu đen lái đi, cô mới quay người đi lên lầu.
Tại một khu biệt thự cao cấp trong trung tâm thành phố, một chiếc taxi dừng đối diện căn biệt thự màu trắng theo phong cách Châu Âu. Tài xế quay đầu xe lại, vừa vặn có thể cho người ngồi phía sau nhìn thấy hướng cửa của ngôi biệt thự.
Tài xế rất kiên nhẫn, yên lặng ngồi ở vị trí tài xế, cũng chưa từng thúc giục, hiển nhiên là thu tiền xe.
Người con gái ngồi sau xe, trên đầu trùm kín khăn lụa màu đen, trên mặt đeo cặp mắt kính màu đen che kín hơn nữa khuôn mặt, chiếc cằm hơi lộ ra, tinh xảo trắng nõn.
Qua kính chiếu hậu, tài xế liếc mắt nhìn người con gái phía sau xe, trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Mấy ngày gần đây, người con gái này luôn gọi xe của hắn, mỗi ngày đều đến biệt thự này chờ bên ngoài, rồi lại không thấy cô xuống xe, cũng không tìm người, chỉ ngồi ngây ngốc mấy tiếng rồi đi.
Mà cô luôn che kín mắt của mình, cũng không muốn cho người ta thấy, hành động quái dị này thật là khiến cho người ta nhìn không thấu. Chì là thù lao cô trả không ít, còn nhiều hơn số tiền hắn vất vả một tháng mới kiếm được.
Gần buổi trưa, người con gái trong xe taxi cuối cùng có động tĩnh, cô nâng đồng hồ lên nhìn một chút, vẻ mặt hình như có chút kích động.
Hồi lâu, cửa biệt thự đối diện mở ra, từ bên trong đi ra một vị phu nhân, bước chân chậm chạp đi đến chiếc ghế màu trắng trong sân ngồi xuống phơi nắng.
Người