Ghế sofa làm bằng vải bố màu trắng mềm mại, lúc ngồi xuống có cảm giác như ngồi trên mây.
“Muốn uống gì?” An Hân nhíu mày nhìn chằm chằm người đối diện, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
Trầm Bái Ny bỏ cái gì đó trong tay xuống, sau khi nhìn thấy nụ cười của người đối diện, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, “Nước tinh khiết.”
Phục vụ đến lấy menu, xoay người tránh ra.
An Hân nhìn thấy biểu tình hờ hững của cô, cũng không hề để ý, ánh mắt vẻ mặt ôn hòa: “Thẩm tiểu thư rất có địch ý với tôi sao?”
Tính khí vốn dĩ cao ngạo, Trầm Bái Ny vốn không để cô ta vào trong mắt, khinh thường nói: “Địch ý sao? Đối với cô à? Nực cười!”
An Hân nhếch môi cười, đợi sau khi nhân viên phục vụ đưa nước đến rời đi, mới thong thả mở miệng: “Không có địch ý là tốt rồi, chúng ta nên trở thành bạn.”
“Tôi không cùng người xa lạ làm bạn.” Trầm Bái Ny uống một ngụm nước, vẻ mặt lạnh nhạt.
An Hân cũng không để ý đến sự ngạo mạn của cô, nụ cười trên môi sâu hơn: “Mặc dù chúng ta không được xem là quen thuộc, nhưng chúng ta có cùng chung kẻ thù, giống như…Đồng Niệm!”
Trầm Bái Ny nhíu mày nhìn về phía cô, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Sao lại như vậy được? Không phải cô là chị dâu của Đồng Niệm sao?”
Nghe cô hỏi, An Hân lập tức cười, ánh mắt yên tĩnh, “Thẩm tiểu thư, chắc cô biết Đồng Niệm sinh một đứa con gái đúng không?”
Năm ngón tay xuôi bên người buộc chặt, Trầm Bái Ny trầm mặt, chân mày hơi nhíu lên.
An Hân cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, sau khi thấy chân mày cô nhíu lại, trong lòng chắc chắn hơn.
Mùi thơm của café Blue Mountain xông vào mũi, An Hân dùng cái muỗng quấy vài cái, đôi môi đỏ mọng cong lên một độ cong đẹp mắt: “Con gái của cô ta muốn cướp đi tất cả mọi thứ của con trai tôi, cô nghĩ cô ta có được xem là kẻ địch của tôi không?”
“Cô…” Ánh mắt Trầm Bái Ny dao động, nghe lời cô ta nói mà trong lòng gợn sóng. Người bên ngoài cũng biết, Đồng Niệm nắm trong tay cổ phần của Lăng thị, mà Lăng Thừa Nghiệp là cháu trai không được sủng ái của nhà họ Lăng, thật sự bị Lăng Cận Dương lấn áp nhiều năm.
An Hân nói ra những lời này, Trầm Bái Ny cảm thấy cũng đúng.
“Việc nhà của cô, chẳng quan hệ gì đến tôi.” Giơ tay lên khẽ vuốt ve mép ly, Trầm Bái Ny cười nhạt, giống như không quan tâm đến lời An Hân nói.
An Hân thấy đáy mắt Trầm Bái Ny lóe lên ánh sáng rồi biến mất, ánh mắt ảm đạm xuống: “Thẩm tiểu thư nói rất đúng, đây đúng là chuyện của nhà họ Lăng, nhưng người yêu cô và Lăng Cận Dương là anh em ruột, nói như vậy cô và gia đình của chúng tôi cũng có một chút liên quan.”
Lần này, Trầm Bái Ny không nhanh chóng phủi sạch, sau khi nghe xong lời của An Hân, ánh mắt dần dần dao động.
Quan sát vẻ mặt của Trầm Bái Ny, An Hân không nén được tiếng thở dài, u oán nói: “Thật ra thì trong lòng tôi, tôi cảm thấy cô và Lăng Cận Dương mới xứng đôi, nếu như không phải Đồng Niệm chen vào giữa, có lẽ hai người đã trở thành vợ chồng.”
Trầm Bái Ny mím môi, nở nụ cười tàn khốc, hai mắt lóe sáng lên rồi âm u xuống.
“Chỉ là…” An Hân chuyển đề tài, nhíu mày nhìn về phía cô, cười nói: “Chỉ là hai nhà họ Hàn và họ Lăng có ân oán, sợ rằng đời này cũng không hóa giải được, Lăng Cận Dương và Đồng Niệm sớm muộn gì cũng tách ra.”
“Ân oán giữa hai nhà họ Hàn và họ Lăng sao?” ánh mắt Trầm Bái Ny dao động mạnh, nhìn chầm chầm mặt của An Hân hỏi