Mục lục
Thực Hoan Giả Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên hành lang bệnh viện, tiếng bước chân dồn dập vang lên từng hồi.
Lăng Cận Dương ngồi ở trên ghế dài, anh nhíu mày nhìn về bóng người ở phía trước, đôi mắt lóe lên rồi lại trầm xuống.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hàn Hứng Kiều vội vã chạy tới, suốt ruột hỏi: “Cận Dương, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đứng dậy đỡ ba anh ngồi xuống ghế, sắc mặt anh nặng nề: “Niệm Niệm bị té, còn ở bên trong kiểm tra, tình hình như thế nào cũng chưa biết.”
Hàn Hứng Kiều nhăn mày lại, giọng nói không vui: “Sao lại bị té? Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Thở dài một cái, ánh mắt Lăng Cận Dương tối sầm lại, mím chặt môi: “Ba, ba đừng kích động, sẽ không có chuyện gì lớn đâu.”
Nhíu mày nhìn chằm chằm cửa phòng sanh, Hàn Hứng Kiều cau mày, hai tay nắm chặt.
Giây lát, y tá đẩy cửa đi ra, đi tới Lăng Cận Dương nói: “Lăng tiên sinh, phu nhân bị bể nước ối, đã bắt đầu đau bụng sinh, cần một ít thời gian để sinh, anh không cần quá lo lắng.”
Đây là bệnh viện trước đây đã sắp xếp để cho Đồng Niệm sinh, cho nên bác sĩ và y tá cũng biết tới anh. Chỉ là Đồng Niệm gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn, làm cho mọi người ứng đối không kịp.
"Phải đợi bao lâu?" Hàn Hứng Kiều không nhịn được hỏi một câu.
Y tá cười trả lời: “Cái này hơi khó nói, mỗi người có thể chất khác nhau. Hai người có thể đi đến khu nghỉ ngơi chờ, có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo.”
“Cám ơn.” Lăng Cận Dương nói lời cảm ơn, lui về phía ghế dài tiếp tục ngồi đợi.
Sau khi thông báo với người thân, y tá xoay người đi vào phòng sinh, tiếp tục công việc của mình.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng rực rỡ, xuyên qua cửa sổ chiếu vào vai anh. Lăng Cận Dương khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài đan vào nhau ở chung một chỗ, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của con trai, ánh mắt Hàn Hứng Kiều ảm đạm, không khỏi nhớ lại hơn ba mươi năm trước, cảm giác khi chờ đợi ở bên ngoài phòng sinh, lo lắng cầu mong cho vợ con bình an. Vốn tưởng hạnh phúc bắt đầu, thế nhưng cuối cùng là bắt đầu một màn bi kịch.
Cuộc sống này, quả nhiên là Phong Vân Biến hóa, làm cho mọi người bi thương.
Nắm chặt tay con mình, đáy lòng Hàn Hứng Kiều chùng xuống, mím môi nói: “Con đừng khẩn trương!”
Mọi người đều nói, không nuôi con không biết ơn ba mẹ. Hiện tại Lăng Cận Dương ngồi ở đây chờ đợi, làm anh cảm nhận được sâu sắc tình cảm mà anh từng không hiểu, anh bình tĩnh nhìn vào mắt ba mình, trầm giọng hỏi: “Ba, ba cũng đã trải qua cảm giác này đúng không?”
Nghe vậy, đôi mắt Hàn Hứng Kiều đỏ lên, không kìm được chua xót trong cổ họng, ông gật đầu một cái, trong lòng dâng lên các loại cảm xúc đau đớn.
Thấy vẻ mặt ông khác thường, hai mắt anh giật giật, anh tự nhiên hiểu ông đang nghĩ đến cái gì.
Đôi mắt nhìn chằm chằm phòng sinh, đáy lòng Lăng Cận Dương hung hăng nhói đau, anh im lặng cũng không có nói lời nào, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mặt trời chậm rãi rũ xuống.
Hàn Hứng Kiều cuối cùng cũng không còn nhẫn nại, từ trong ghế đứng lên: “Sao còn chưa có động tĩnh gì?”
Kể từ khi y tá ra ngoài thông báo, đến bây giờ đã hơn 8 tiếng, nhưng cũng không có tin tức gì truyền tới ở trong phòng sinh.
Lăng Cận Dương luôn giữ tỉnh táo lúc này đáy lòng cũng hoảng loạn lên, anh định xông vào phòng sanh, lại đúng lúc có y tá đẩy cửa ra ngoài ngăn cản.
Y tá kéo anh ra ngoài, vẻ mặt so với lúc trước có chút khẩn trương: “Đứa bé quay đầu không đúngvị trí, xem tình hình bây giờ, cần sinh lối giải phẫu.”
“Hả?” Hàn Hứng Kiều lập tức kinh hãi, lớn tiếng chất vấn: “Chuyện gì đã xảy ra. Đứa bé sao rồi?”
Y tá mím môi, thành thật trả lời: “Tim thai đứa bé không tốt lắm, không thể đợi thêm nữa, phải giải phẫu, chỉ là…”
“Chỉ là sao?” Lăng Cận Dương ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng.
Y tá nhìn nét mặt lạnh lùng của anh, cả người thấy lạnh, nhắm mắt nói: “Đứa bé không đủ tháng, tình trạng của sản phụ cũng không được tốt lắm, nếu xảy ra tình huống xấu nào, ngài muốn bảo vệ mẹ hay là đứa bé? ”
"Bảo vệ đứa bé!"
". . . . . ."
Hàn Hứng Kiều mở miệng trả lời trước, thái độ lạnh nhạt.
Y tá hung dữ nhìn ông một cái, trong lòng khiển trách. Hừ, nhìn là biết là con dâu, nếu là con gái ông, ông có thể nói những lời như vậy sao?
“Bảo vệ người mẹ!” Sắc mặt Lăng Cận Dương tái xanh, môi tạo thành một đường cong lạnh như băng: “Các người phải bảo đảm an toàn tính mạng của vợ tôi.”
"Cận Dương ——"
Hàn Hứng Kiều kéo anh, trên mặt lộ ra vẻ nóng nảy.
Lăng Cận Dương quay đầu nhìn ông, đôi mắt u ám xuống, mím chặt môi, ánh mắt lạnh xuống: “Phải bảo vệ người mẹ!”
Nghe anh nói, chân mày nhíu chặt của y tá mới thả lỏng xuống, đáy lòng lướt qua một mảnh ấm áp. Cũng không uổng phí việc cô ấy nằm ở bên trong chịu đựng sự hành hạ hơn 8 tiếng, cuối cùng người đàn ông này vẫn còn có chút tình nghĩa.
Y tá gật đầu một cái, yêu cầu người thân ký tên vào giấy cam kết, lên tiếng lần nữa: “Bây giờ tiến hành gây mê cũng không kịp nữa rồi, quá trình giải phẫu sản phụ sẽ rất nhiều đau đớn.”
Lăng Cận Dương dừng bút ngẩng đầu lên, anh kinh ngạc nhìn về phía y tá, mày kiếm nhíu chặt: “Có ý gì?”
Y tá muốn giải thích, trong phòng sanh có y


chuong-195-chuong-143-1529899009.6403.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK