Beta: NhoxPanda2
Thấy sắc mặt anh âm trầm xuống, An Sơ Hạ để thấp giọng, yếu yếu nói: "Thật xin lỗi... Chẳng lẽ tôi nói sai?" Không có lý do gì a, đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, anh chính là chuẩn Gay! Nhưng là nếu như không có nói sai vậy tại sao anh lại tức giận như vậy? Bất quá anh có vẻ tức giận! Ha ha...
Vốn là sắp nổi giận Lăng Hàn Vũ trong đầu đột nhiên thoáng qua một tia ánh sáng giảo hoạt, cho là anh là chuẩn Gay phải không? Rất tốt, cứ như vậy không phải là sẽ càng thêm chơi thật vui sao?
Cuối cùng còn đem lửa giận hừng hực dấy lên trong ngực đè ép xuống, đảo cặp mắt trắng dã, anh nặn ra một tia cứng ngắc mỉm cười nói: "Như vậy mà cũng bị cô phát hiện a, còn thật không hỗ là thiên tài luôn đạt tuyệt đối đây. Như vậy, lát nhất định phải diễn thật tốt nha, phải biết nhà chúng tôi Lão thái gia cũng không phải là nhân vật dễ lừa gạt nha."
Ánh mắt sáng lên, quả nhiên là Gay đi! Cô không phải đã nói là Gay sao! A ha ha ha, thật bị cô đoán trúng! Tràn đầy tự tin vỗ ngực một cái nói: "Tôi diễn rất giỏi, anh cứ yên tâm đi! Trước đây còn đạt giải diễn viên ở nhà trẻ đấy!"
Lăng Hàn Vũ khóe miệng cười cười như một tên tiểu lưu manh nhan hiểm, trên dưới liếc nhìn An Sơ Hạ, cô hôm nay mặc coi như ổn thỏa, cũng không có trang điểm hay nước hoa, Lão thái gia tuyệt đối sẽ hài lòng. Gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: "Kia lên xe đi." Cẩn thận nghe cũng không khó phát hiện trong giọng nói của anh còn có một ti bất đắc dĩ.
Bởi vì anh luôn luôn ghét nữ sinh phiền toái, cũng không hy vọng trở thành như Tiêu Minh Lạc suốt ngày đi trêu hoa ghẹo bướm, hay giống Hàn Thất Lục bị cắm sừng nha, nên anh càng đáng ghét nữ sinh hơn. Cho nên mới bị Lão thái gia ở nhà cho là giới tính có vấn đề, không thể chờ đợi luôn muốn tìm người bạn gái cho anh, mà bây giờ, ngay cả An Sơ Hạ ngiosc nghếch cũng cảm thấy anh là Gay, anh liền thật như vậy không có khí khái nam tử hán? Chẳng lẽ nam nhân nhất định phải là bên trái một nữ nhân bên phải một nữ nhân mới coi là là nam nhân sao?
Thật là không hiểu nổi...
Một lúc sau, xe thể thao đã dừng đến trước cửa một tòa nhà to lớn. Tòa nhà lớn này là một ngôi nhà cổ, tường ngoài được xây bằng đá có màu đỏ đậm, cả tòa nhà lớn hầu như là không nhìn thấy hết được, từ lan can sắt màu đen lên, trước cửa còn hai hàng người mặc đồng phục, thật sự là rất nhiều người đẹp trai biết cỡ nào.
Nhưng dù nói thế nào thì cô tiếp xúc với xã hội thượng lưu chưa bao lâu! Cô hơi líu lưỡi khi nhìn thấy gia thế đồ sộ như thế và liền khôi phục lại khuôn mặt. Chỉ có cô biết nội tâm của mình là có nhiều kích động. Nhà lớn như vậy, không biết tiền để đâu......Hàn gia mặc dù lớn, thế nhưng Lăng gia lại chiếm diện tích lớn hơn, bởi vì Hàn gia nhà đều là mấy tầng mấy tầng, còn nhà Lăng gia hết thảy đều chỉ có một tầng. Nếu không biết người ta sẽ tưởng rằng là đi tới Nhật Bản.
"Thiếu gia!" Có người giúp mở cửa xe ra, An Sơ Hạ vừa mới bước xuống liền nghe thấy đồng loạt một tiếng "Thiếu gia" ngay sau đó trở lại yên tĩnh...... Những người kia mặc đồng phục và trên mặt họ đều không có cảm xúc gì, nếu có thì cũng chỉ có cung kính.Cô gần như đã hiểu tại sao Lăng Hàn Vũ phải dọn ra ngoài ở, bởi vì sống ở đây nhất định sẽ cảm thấy rất ngột ngạt đúng không?
Lăng Hàn Vũ đột nhiên xuất hiện lập tức làm cho mặt có chút bỏng. Cô ở trong lòng âm thầm mắng chính mình một câu ngớ ngẩn, làm sao đối với một tên 'đồng tính' động tác cũng đỏ mặt? Cắn cắn môi dưới, cô cúi đầu theo Lăng Hàn Vũ đi về hướng Lăng gia. Không khó để phát hiện, từ khi Lăng Hàn Vũ làm cái 'ám muội' kia với cô, nguyên bản xếp thành hai hàng mặt không hề có cảm xúc nhưng khuôn mặt trở nên có thêm một tia kinh ngạc.
Thiếu gia luôn luôn chán ghét nữ sinh, đây là lần đầu tiên, lần này trở về còn đột nhiên dẫn theo nữ sinh trở về, còn làm động tác ám muội như vậy, lẽ nào thiếu gia...... Khôi phục bình thường? Mọi người không dám nghĩ ở trong lòng nhiều lắm, ở trong lòng trấn tĩnh lại, khôi phục lãnh đạm.
Vòng qua mấy căn phòng nhỏ, bọn họ đi tới ở cửa chính Lăng gia chính giữa căn phòng lớn. Cửa đứng một bên cảnh sát một bên nữ hầu quần áo chỉnh tề. Nhìn thấy Lăng Hàn vũ cùng cô xuất hiện, lập tức cis người khom lưng để hai đôi dép lê, lạnh nhạt nói: "Thiếu gia, lão gia đã chờ ngài đã lâu rồi."
Vừa nãy cô còn tưởng rằng cô gái này xinh xắn nên rất dễ gần, không nghĩ tới chỉ là tướng mạo rất dễ gần, mà lời nói ra vẫn là như vậy lãnh đạm. Cái nhà này người, làm sao vậy, so với khối băng còn muốn lạnh hơn? Không nhịn được cô mạnh mẽ nuốt ngụm nước bọt, như vậy Lão Thái Gia của bộ họ nhất định sẽ càng thêm băng sơn. Thật là đáng sợ......
Mãi đến tận thay xong dép lê, nữ hầu kia cũng không có lại nói nửa chữ, chỉ là khom người đứng ở một bên theo thói quen. Cô có thể cảm giác được cái kia nữ hầu vô tình hay cố ý ở hướng nhìn cô từ bên này đến, sợ sệt nhích lại gần hướng Lăng Hàn Vũ, Lăng Hàn vũ vào lúc này mới vừa thay xong dép lê. Nhìn thấy An Sơ Hạ nhỏ bé dạng sợ sệt, không nhịn được nhếch miệng lên: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Rõ ràng cảm giác được cô gái xinh xắn kia sửng sốt một chút, An Sơ Hạ cũng không biết, Lăng Hàn Vũ ở trong nhà này, sẽ rất ít khi lộ ra nụ cười. Dù sao đối với một đám khối băng cười sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Một lần nữa lại gần An Sơ Hạ, anh tăng thêm sức mạnh trong tay, An Sơ Hạ ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn anh: "Làm sao vậy?"
"Lão Thái Gia là người rất nhiệt tình, vì vậy cô không cần sợ hãi." Anh lời này tương đương với một bom, ‘ Bành ’ một tiếng ở An Sơ Hạ ngực đập ra. Nhiệt tình? Làm sao có khả năng nhiệt tình? Người nơi này từng cái từng cái gần như đều là mặt bài pu-khơ!
Không có ôm hi vọng lớn theo sát Lăng Hàn vũ tiến vào nhà chínn, đi qua cùng nhau một đoạn gần như dài mười mét hành lang, bọn họ đi tới tận cùng bên trong một cái phòng.
"Ông nội." Cửa đóng, Lăng Hàn Vũ cúi đầu quay vào bên trong hô một tiếng. Nhưng là bên trong cũng không có truyền ra bất kỳ thanh âm gì, Lăng Hàn Vũ lắc đầu một cái, buông tay An Sơ Hạ ra, đưa cô đi phía trái một bên đẩy một cái. An Sơ Hạ lần thứ hai nghi ngờ mà nhìn hắn, chỉ thấy một viên phi tiêu đột nhiên phi ra nhanh chóng khe cửa đã được mở ra.
Lăng Hàn Vũ nghiêng mặt qua một bên, phi tiêu từ chóp mũi của anh xẹt qua, đinh tiến vào đối diện trên vách tường. An Sơ Hạ ngoác to miệng, rất nỗ lực mới để cho chính mình không có rít gào lên tiếng. Mà Lăng Hàn Vũ nhưng là một mặt bình tĩnh, dường như là thường thường gặp phải chuyện như vậy.
"Vào đi." Một giọng già mà lại có chứa tuyệt đối âm thanh uy nghiêm từ bên trong thăm thẳm truyền đến. An Sơ Hạ đột nhiên trợn mắt lên, có chút không dám tin tưởng. Vừa nãy phi tiêu là ông nội Lăng Hàn Vũ tự tay phóng về phía anh ta? Phải biết này phi tiêu tốc độ nhưng là phi thường nhanh, nếu như một né tránh không kịp, hậu quả kia......