Beta: @nhoxpanda2 (Gấu)
Manh Tiểu Nam sắc mặt hồng nhuận sáng bóng, vừa thấy liền là người đang chìm đắm trong tình yêu. Đem so sánh Manh Tiểu Nam là sắc mặt tốt, còn An Sơ Hạ sắc mặt liền có vẻ tiều tụy rất nhiều, đối với Manh Tiểu Nam nhiệt tình cũng chỉ là nhàn nhạt địa lên tiếng, cúi đầu đi trở về chỗ ngồi.
Thần kinh hơi chút nhanh nhẹn đột xuất Manh Tiểu Nam tự nhiên không có chú ý tới An Sơ Hạ lạnh nhạt, tiếp tục đầy mặt nhiệt tình theo sát An Sơ Hạ đi đến bên cạnh cô nhìn cô xếp sách vở.
"Ai nha, Sơ Hạ, cậu cũng đừng xếp nữa, tớ có chuyện rất quan trọng muốn cùng cậu nói!" Đợi có một hồi, An Sơ Hạ vẫn lại là đem sách vở xếp, cô nhất thời có chút nóng nảy, hai tay kéo người An Sơ Hạ: "Đi, chúng ta đi lên sân thượng!"
Dù là không có tâm trạng, An Sơ Hạ cũng vẫn lại là cố gắng nặng ra một nụ cười tươi tắn: "Đi lên sân thượng làm cái gì, ở trong này nói thì tốt rồi."
"Không phải, là rất trọng yếu chuyện thật quan trọng!" Manh Tiểu Nam nói xong, không khỏi phân trần lôi kéo An Sơ Hạ đi ra phòng học.
Hôm nay hai người tới đều dến sớm, lên sân thượng nói chuyện cũng không sợ muộn giờ lên lớp.
Mùa thu sáng sớm vốn là có phần lạnh, huống chi vẫn còn đứng ở nơi cao như vậy. Mới vừa mở của sân thượng ra, An Sơ Hạ liền đánh một cái hắt xì vang dội.
Đúng là cái nhảy mũi này, vẫn kinh động đến vài người ở một góc sân thượng.
"Người nào?!" Có người giật mình phát ra âm thanh.
Sáng sớm mặc dù có sương, nhưng là An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam vẫn lại là tinh tường thấy được đám người của Hứa Niệm Niệm. Các cô có ngồi chồm hổm có đứng, mà Hứa Niệm Niệm trong tay lại vẫn mang theo một điếu thuốc, xem cô ta biểu tình tựa hồ có phần thống khổ, lại nhìn kia trên đất hít thuốc hút mới được vài hơi đã bị ném xuống đất, Manh Tiểu Nam nhất thời đoán được này mấy người là ở học hút thuốc.
Cô hôm nay tâm tình tốt, nhìn thấy cảnh này tâm tình vui vẻ, buông tay An Sơ Hạ ra bước đi qua: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là cô à, như thế nào? Đang học hút thuốc? Học cái gì không học lại đi học hút thuốc?"
Hứa Niệm Niệm cắn chặt răng: "Chuyện của tôi không cần cô quản."
Xem cô phản ứng mãnh liệt như vậy, Manh Tiểu Nam tâm tình càng tốt lên, cười đi đến gần cô ta, tay liền túm lấy điếu thuốc trong tay cô ta, hít một hơi thật sâu, thuần thục phun ra một cái tiêu chuẩn vòng khói thuốc.
"Lợi hại..." Có người phát xuất một tiếng khen ngợi, nhất thời bị Hứa Niệm Niệm hung hăng trừng mắt một cái.
"Giang Nam, chúng ta đi thôi." An Sơ Hạ đi lên phía trước tới, lấy tay kéo cô đi.
An Sơ Hạ chỉ có trường hợp đặc biệt hoặc là cực kỳ nghiêm túc mới kêu tên thật của Manh Tiểu Nam, nhưng lần này Manh Tiểu Nam không có nghe lời cô, kéo tay An Sơ Hạ ra nói: "Sân thượng là nơi công cộng, chúng ta vì cái gì liền đi?"
"Giang Nam." Hứa Niệm Niệm thờ ơ nhìn Manh Tiểu Nam: "Cô hung hãn không được bao lâu nữa đâu, cha cô chẳng qua là một người dựa vào bất động sản phát tài là nhà giàu mới nổi mà thôi, cô cho là anh Minh Lạc sau cùng sẽ lấy cô sao? Đừng nói giỡn! Cô cùng anh Minh Lạc, là người của hai thế giới, cô tốt nhất sớm buông tha anh ấy đi!"
"Người cần sớm buông tay là cô mới đúng chứ?" Manh Tiểu Nam trả lời lại một cách mỉa mai: "Cho dù tôi cùng anh ấy sau cùng không thể cùng nhau, như thế, cùng với anh ấy cũng sẽ không là cô!"
"Vậy sao?" Hứa Niệm Niệm theo chóp mũi phát xuất hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì chúng ta cùng chờ xem, đừng nhìn anh ấy hiện tại che chở cô, về sau anh ấy chán ngấy cô lúc đó chẳng cần quan tâm chết sống của cô! Chúng ta đi!"
Hứa Niệm Niệm nói xong, mang theo người của cô ta lập tức rời khỏi, sân thượng rốt cục chỉ có cô cùng An Sơ Hạ hai người.
An Sơ Hạ còn tưởng rằng Manh Tiểu Nam sẽ xuống tinh thần, lại không nghĩ Manh Tiểu Nam vẫn như cũ cười sáng lạn: "Đuổi được bọn ruồi bọ phiền phúc đi rồi, hiện tại tớ có thể cùng cậu nói chuyện rồi!"
"..."
"Minh Lạc nói, cuối tuần này, anh ấy sẽ đưa tớ về Tiêu gia gặp người lớn ở Tiêu gia!" Manh Tiểu Nam lúc nói ra nững lời, cả người thần thái sáng láng, ánh mắt đều là tỏa sáng.
"Thì ra là như vậy, khó trách cậu vừa rồi đối với lời nói của Hứa Niệm Niệm một chút phản ứng cũng không có. Bất quá..." An Sơ Hạ do dự một chút hỏi: "Thật sự muốn đi Tiêu gia sao? Nếu lỡ... người lớn ở Tiêu gia phản đối các người thì phải làm sao?"
"Minh Lạc nói, chỉ cần hai chúng tớ vẫn kiên trì, bọn họ cũng không thể chia rẽ hai đứa mình!" Manh Tiểu Nam kiên định nói: "Bây giờ, tớ hẳn không sẽ lại chủ động buông bỏ tình cảm này của tớ rồi!"
An Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy được trong lòng trống rỗng.
Đến Manh Tiểu Nam đều đã dũng cảm như vậy, nhưng cô thì vẫn tại lùi bước.
"Sơ Hạ, cậu làm sao vậy?" Manh Tiểu Nam ghét sát mặt vào cô, đột nhiên giống phát hiện châu lục mới kêu một tiếng: "Này! Cậu hôm qua suốt đêm thức làm việc vì tình yêu à?!"
An Sơ Hạ mặt cô nói: "Cậu lại nói bậy bạ gì đó, tớ ngày hôm qua còn chưa tới chín giờ liền ngủ..."
"Vậy cậu nhất định là mấy ngày nay quá mệt mỏi, nghỉ trưa nhớ rõ hảo hảo nghỉ ngơi, không được ngồi cặm cụi giải đề toán gì đó đấy."
Manh Tiểu Nam vẫn còn nói chút gì, tiếng chuông vào lớp vào thời điểm này vang lên, hai người cuống quít hướng cửa sân thượng chạy tới.
Một buổi sáng qua đi, toàn bộ đều đã thật yên tĩnh, trừ bỏ sau giờ học trong lớp các nữ sinh thảo luận chuyện Nam Cung Tử Phi.
Cơm nước xong trở về, mấy nữ sinh liền vây quanh Mã Cách hỏi đông hỏi tây: "Mã Cách, cô nói một chút thôi, cô cùng anh ấy là như thế nào quen biết."
Nữ sinh nói "anh ấy" là chỉ Nam Cung Tử Phi, mọi người hiện tại đều đã đã biết đến Nam Cung Tử Phi cùng Mã Cách là sau này sẽ kết hôn, lại càng bàn tán nhiều hơn.
An Sơ Hạ vốn là muốn ăn xong trở về đi ngủ, đúng là ầm ĩ như vậy cô cũng ngủ không được, Manh Tiểu Nam cùng Tiêu Minh Lạc đi ra đi ăn, đến bây giờ còn không có trở về, cô đành phải đi ra ngoài, hướng tòa soạn báo đi đến.
Tư Đế Lan lớn như vậy, đúng là cô phát hiện chỗ có thể đi cũng không nhiều. Tòa soạn báo bởi vì của cô tuyên truyền tốt, người báo lại rất nhiều, vượt quá xa số người cần tuyển, cho nên còn cần sàn lọc chộn lại, cô còn vốn cho là tòa soạn báo sẽ làm đến sứt đầu mẻ trán, đúng là đi tới cửa mới phát hiện cửa khóa.
Gọi điện thoại hỏi mới biết được tất cả mọi người còn đang ăn cơm, cô đành phải đi về. Liền là lúc này cô đụng phải Đại Hổ cùng Nam Cung Tử Phi. Hai người tựa hồ là đang nói chuyện gì đó, khuôn mặt đều đã cực kỳ nghiêm trọng. Cô do dự một chút, tính toán coi như không thấy được bọn họ, cúi đầu đi tiếp.
Dù sao Nam Cung Tử Phi hiện tại có Mã Cách, vẫn lại là tránh đi vẫn là tốt hơn.
Đúng là Đại Hổ nghiêng đầu thấy được cô: "Tẩu... Sơ Hạ!"
An Sơ Hạ chú ý tới Đại Hổ ngày xưa hay gọi cô chị dâu gì gì đó, cô sắc mặt không thay đổi đối với Đại Hổ gật gật đầu: "Mới vừa ăn xong sao?"
Đại Hổ bĩu môi: "Sơ Hạ, người Trung Quốc các cô cách chào hỏi đều mộtkiểu vậy?"
An Sơ Hạ ngại ngùng ho khan một tiếng.
Ngay tại lúc cô nghĩ ra muốn như thế nào trả lời, Đại Hổ đột nhiên lại nói thêm: "Lão Đại, chúng ta hỏi ý kiến Sơn Hạ thử xem?"
Nam Cung Tử Phi do dự một hồi, tối nhưng vẫn còn tại An Sơ Hạ nghi hoặc trong ánh mắt gật gật đầu.
"Có chuyện gì sao?" An Sơ Hạ nghiêng não đại hỏi.
Đại Hổ sinh động miêu tả, An Sơ Hạ mới hiểu biết sự tình từ đầu đến cuối. Thì ra là Nam Cung Tử Phi cùng Đại Hổ bị thầy thể dục nhìn trúng, tiến cử bọn họ vào câu lạc bộ bóng rổ, bọn họ sau này mới biết được Hàn Thất Lục lại là đội trưởng đội bóng rổ, cho nên do dự. Dù sao quan hệ cùng Hàn Thất Lục thật không tốt, nhưng mà bọn họ đã đồng ý với thầy thể dục rồi.
"Sơ Hạ, cô cảm thấy chúng tôi có nên hay không nên gia nhập đội bóng rổ?" Đại Hổ gãi gãi đầu: "Hàn Thất Lục chết tiệt kia, nếu lỡ ngáng chân bọn tôi..."
Nam Cung Tử Phi chen chân vào liền đá Đại Hổ một cước, trên mặt vẻ mặt bình tĩnh nhìn An Sơ Hạ nói: "Cậu ta sẽ không nói."
"Không liên quan." An Sơ Hạ cười ha ha: "Kỳ thật Hàn Thất Lục cũng là loại người khó hiểu chả ai nắm bắt được, các anh dù sao tại trường học cũng là nhàn rỗi, nếu thầy giáo đã chủ động tiến cử các anh, khẳng định rất lợi hại, vừa lúc có thể giúp trường học làm vẻ vang."
Đại Hổ vẻ mặt thống khổ địa xoa chân nói: "Lão Đại, anh lần sau có thể ôn nhu một chút với em không?"
Nam Cung Tử Phi trực tiếp coi như không có Đại Hổ, nhìn An Sơ Hạ hỏi: "Như vậy... Tốt sao?"
Ở Tư Đế Lan cũng có vài ngày, anh nghe được rất nhiều chuyện về An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục, đều là về tin tức xấu, các loại nói hai người không hợp, điều này làm cho trong lòng anh cực kì... Lo lắng.
An Sơ Hạ không nghĩ tới Nam Cung Tử Phi đột nhiên toát ra như vậy một câu, vội vàng trả lời: "Rất tốt."
"Được." Nam Cung Tử Phi hơi chút hơi trầm ngâm, tiếp tục nói: "Chúng tôi đi trước đây."
Anh cứ như vậy mang theo Đại Hổ đi tới, để An Sơ Hạ một người tại chỗ ngu ngơ không rõ chuyện gì.
Ba người đều không có chú ý tới, Mã Cách một ình đang đứng trên lầu hành lang, lẳng lặng nhìn bọn họ. Trong lòng bàn tay, bị cô gắt gao xiết chặt, sắc mặt của cô ta băng lãnh.
Theo trong miệng cô ta bắn ra băng lãnh phát lời nói: "An Sơ Hạ... Cô nên là biến mất."
An Sơ Hạ đúng phía dưới trong giây lát ớn lạnh một cái.
Buổi sáng chỉ có mấy độ, tại giữa trưa khi lên đến hai mươi mấy độ, trong phòng học thậm chí lại mở quạt điện. Manh Tiểu Nam cuối cùng là trước khi chuông vào giờ nghỉ trưa một chút mới quay trở lại, còn đem cho An Sơ Hạ một cái bánh ngọt nhỏ.
"Oa, thật hâm mộ cô Sơ Hạ, có bạn bè tốt như vậy!" Mã Cách ngồi ở phía sau, hai mắt như hình ngôi sao: "Tử Phi còn không có mua bánh ngọt cho tôi."
"Vậy thì cô mua cho anh ta là được." An Sơ Hạ cười cười: "Tử Phi là người rất tốt."
"Nha?" Mã Cách khóe miệng lại càng cong lên: "Cô còn hiểu Tử Phi hơn cả tôi rồi? Thật làm tôi ghen tị đó."
Rõ ràng là một câu nói đùa, An Sơ Hạ trong lòng mơ hồ cảm thấy được Mã Cách cũng không có đang nói đùa.
Vì không muốn Mã Cách hiểu lầm, cô cố ý giải thích nói: "Chỉ là bạn bè bình thường, nào giống như hai người quan hệ thân mật..."
"Hi vọng là như thế...!" Mã Cách nói xong, hướng tới An Sơ Hạ chớp chớp mắt: "Buồn ngủ quá, tôi phải ngủ trưa đây, cô từ từ ăn bánh ngọt đi, bất quá, ăn bánh ngọt cực kỳ dễ béo phì a...!"
Ngồi ở sau cùng Manh Tiểu Nam nghe thấy được, lập tức nói: "Sơ Hạ nhà tôi dù có béo cũng vẫn lại là rất đẹp mắt!"
Có thể là thanh âm quá lớn, có người không vui nói: "Đừng nói chuyện, còn để cho người khác ngủ chứ!"
Ba người đều tĩnh lặng lại, sau giờ nghỉ trưa, bánh ngọt của Manh Tiểu Nam đưa cho An Sơ Hạ là đã ăn xong cả rồi, đúng là một chút cũng không có buồn ngủ. Nhìn phía trước hình ảnh của Mã Cách phản chiếu trên gạch men sứ, cô đột nhiên lại cảm thấy đến chỗ rét lạnh.
Luôn luôn một loại cực kỳ dự cảm bất tường.