Beta: nhilamdn
Hàn Thất Lục từ trước đến giờ mắng người không mang theo chữ thô tục, ngày hôm nay lại 'mẹ nó' đều nhảy ra ngoài, An Sơ Hạ cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng cô chỉ nghĩ là bởi vì Hướng Mạn Quỳ kia mà tức giận?
Nhưng không phải vậy, vừa nãy cô nhìn thấy, rõ ràng là Hướng Mạn Quỳ hai mắt đẫm lệ quỳ gối trước mặt Hàn Thất Lục! Lẽ nào thị lực kém như vậy, cô quá hờn dỗi nên nhìn lầm?
Vậy thì càng không thể mở cửa! Ai biết ác ma này có thể không giận cá chém thớt cùng cô gái yếu đuối như cô?
Cô khoái trá suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên, một tiếng vang thật lớn.....Cô sợ ngây người! Hàn Thất Lục một mặt sốt sắng mà phá tan cửa, nhìn thấy An Sơ Hạ không sao, anh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt kinh ngạc.
Đi phía sau Hàn Thất Lục là Hướng Mạn Quỳ một mặt phức tạp, còn có một cô gái tóc dài đến xem. An Sơ Hạ lắc lắc con chuột lễ phép hỏi: "Mấy người cũng muốn chơi game sao? Tôi nói cho các người biết, trò chơi này rất biến thái, đều là bản đồ đêm tối."
Nhìn thấy An Sơ Hạ dáng vẻ thành thật, Hàn Thất Lục trên trán gân xanh giật giật mấy lần. Nhiệt độ cũng chợt giảm xuống, cô rốt cục cảm giác được hình như có cái gì không đúng. Ừ, vừa nãy Hàn Thất Lục một mực ở ngoài cửa bảo cô mở cửa, sau đó cô do dự có mở hay không mở, anh liền phá cửa tiến đến. Không có gì không đúng vậy!
"Đến cùng....Làm sao vậy?" An Sơ Hạ một mặt uất ức: "Sao nhìn tôi như vậy?"
Vừa lúc đó, truyền đến âm thanh vang dội của Hàn quản gia: "Thiếu gia! Chìa khóa phòng tìm được rồi!"
Nhìn thấy cửa đã bị mở ra, Hàn quản gia sững sờ, tới trước mặt An Sơ Hạ thân thiết hỏi: "Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Cô cũng không nên làm chuyện điên rồ! Nếu cô xảy ra chuyện gì, vậy cô nói bộ xương già này làm sao bây giờ?!"
Hàn quản gia dáng vẻ như sắp khóc, An Sơ Hạ không hiểu: "Chuyện điên rồ?"
Đúng nha! Cô nghĩ tới, vừa nãy Hàn Thất Lục ở ngoài cửa kêu làm cho cô mở cửa lập tức, liền hô vì không để cho cô muốn làm việc ngu ngốc. Có điều........Là chuyện gì?
"Sơ Hạ tiểu thư." Hướng Mạn Quỳ thờ ơ nói rằng: "Cô vừa nãy là không phải đã nói ' còn không bằng chết rồi quên đi '?"
Nghiêng đầu nghĩ, có sao? Thật giống....Đúng là có! Vừa nãy cô nhìn thấy nhân vật game của Hàn Thất Lục là cấp Chiến thần, nhất thời cảm thấy Thượng Đế đối với người bất công, liền tùy ý nhổ nước bọt một hồi ' không muốn sống nữa '. Kết quả.....Không nghĩ tới sẽ dẫn đến cục diện này.
Len lén giương mắt nhìn Hàn Thất Lục một chút, phát hiện anh đang nhìn mình. Mà sắc mặt kia, kiểu gì cũng giống như ăn phân, đặc biệt thối!【các bạn, nếu như tôi có một ngày nói cho mọi người: Tiểu Thất tổng cộng bao nhiêu lần ăn phân, các người có thể tính ra không? Phụt...... 】
"Cô nên về rồi." Hàn Thất Lục con mắt là nhìn chằm chằm An Sơ Hạ. Cô còn tưởng rằng anh là nói với cô, lập tức chuẩn bị mắng người, đã thấy Hướng Mạn Quỳ gật đầu một cái.
"Như vậy, em đi trước. Ngày hôm nay, cám ơn anh." Bóng lưng Hướng Mạn Quỳ thê lương, An Sơ Hạ nhìn cô ta như có một điểm muốn khóc. Đây là người con trai cô ta đã từng vứt bỏ, bây giờ anh lại vứt bỏ cô ta lại sao? Thật đáng thương...
"Hàn quản gia, ông giống như không còn chuyện gì để làm?" Hàn Thất lục lạnh lùng nhìn Hàn quản gia.
Hàn quản gia bận bịu: " Xin phép đi trước!"