Beta:NhoxPanda2
"Không phải như vậy, Âu Khê em nghe chị nói..." Cô nóng lòng giải thích, nhanh chóng đi lên trước vài bước: "Chị là vì muốn tốt, em nghe chị nói trước, chị cũng từng đã xảy ra chuyện như vậy. Bởi vì Tiêu thiếu gia một câu nói, ngày xưa bạn tốt trở mặt thành thù. Có người nói, Tiêu thiếu gia anh ta vẫn đang làm chuyện như vậy...."
Âu Khê rốt cuộc nghe không vô, giương tay một cái cho Âu Á một bạt tai: "Chị câm miệng! Em không muốn nghe được bất luận ai nói xấu Tiêu thiếu gia, coi như là chị cũng không thể!" Nói xong liền quay mông nhanh chân rời đi, Âu Á một mình phiền muộn đứng trống rỗng trong phòng vệ sinh.
Đưa tay xoa gò má mình bị đánh, trong con ngươi xẹt qua một nét bi thương. Muội muội từ nhỏ đã không có đầu óc, lần này sợ là đối với Tiêu thiếu gia thật sự để ý. Âu Khê xưa nay đều không dám to tiếng quá, hiện tại lại vì Tiêu thiếu gia, một câu nói mà đánh cô bạt tai.... Làm sao bây giờ? Ai có thể nói cho cô biết cô nên làm gì?
Đúng rồi! Cô ảm đạm ánh mắt bỗng nhiên trở nên sáng ngời. Cái người trước bị cô tưởng lầm là người quê mùa, nếu như không có nghe lầm, Tiêu thiếu gia tựa hồ gọi cô ấy là Tiểu Sơ Hạ. Tiểu Sơ Hạ....lông mày của cô bỗng nhiên dãn ra, cô làm sao có thể đã quên, Tiểu Sơ Hạ, An Sơ Hạ! Cô ấy ở trường Học viện Hoàng gia danh tiếng Tư Đế Lan..
Trước đây chỉ là nghe nói cô cho Hàn thiếu gia một bạt tai nhưng Hàn thiếu gia không hề có một chút nào nổi giận, trái lại bắt nạt Mạc Hân Vi giúp cô. Còn nghe nói cô hình như là vợ chưa cưới của Hàn thiếu gia. Nếu là như vậy, nhất định có thể đến giúp cô ta! Dù sao cũng coi như là đã giúp cô lần trước không phải sao?
Nhìn cô trong sáng hiền lành như thế, hẳn là sẽ không từ chối. Cứ như vậy quyết định, ngày mai đi tìm cô, để cho cô giúp đỡ!
Trong phòng Tổng thống của khách sạn im lặng. Hàn Thất Lục vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở bên giường, nhìn An Sơ Hạ đâu lòng luôn miện nói: "Huhuhu, tiền của tôi, tôi tám đời cũng không thể một ngày kiếm được năm ngàn. BOSS đại nhân... Tôi sai rồi...."
Hàn Thất Lục khóe miệng không nhịn được hung hăng giật giật một hồi, anh xin thề đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người uống say sẽ khóc gọi tiền, cô gái này lẽ nào rơi vào núi tiền bên trong? Cô đòi tiền làm cái gì? Ở tại Hàn gia ăn được, uống tốt, mặc xong, còn có thẻvô hạn cho cô dùng, cô còn muốn tiền làm cái gì? Chẳng lẽ...?
Não bộ thần kinh đột nhiên căng thẳng, chẳng lẽ cô muốn dời ra ngoài ở? Say rượu bên trong An Sơ Hạ đang ôm chiếc gối mềm mại khóc rống, đột nhiên cảm thấy sau lưng một ánh sáng âm trầm lạnh thẳng đâm cô mà tới. Vừa quay đầu, ánh mắt hoảng hốt, nhào vào trong lòng Hàn Thất Lục: "Huhu... mẹ, con lạnh..."
Vốn bởi vì cô đang làm động tác này mà anh cảm thấy chút nhảy nhót, nha đầu này lại gọi anh ' mẹ '? Hít sâu mấy hơi thở, đè nén cảm xúc chính mình muốn bóp chết sự bất cẩn của cô xuống, một lần một lần tự nói với mình không thể cùng một người uống say so đo, lúc này mới lắng lại sự tức giận.
"Thiếu gia." Mở hé cửa đột nhiên bị người gõ.
Cúi đầu liếc nhìn An Sơ Hạ, anh muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị cô ôm thật chặt. Ánh mắt lập tức liền nhu hòa hạ xuống, giơ lên con ngươi ngắm nhìn cửa, anh nói với âm thanh trầm thấp: "Đi vào."
"Vâng, thiếu gia." Cửa bị người phục vụ khe khẽ đẩy mở, một nhân viên bưng một chén canh cung kính mà đi vào, ở cửa trước nơi đứng lại: "Thiếu gia, đây là thứ ngài muốn canh giải rượu."
Khẽ liếc mắt một cái canh giải rượu vẫn bốc hơi nóng, anh đem An Sơ Hạ nhấc lên, nhưng lại loạng choà loạng choạng, tựa hồ không cẩn thận sẽ ngã chổng vó. Một bên nhân viên khách sạn đang muốn tiến lên hỗ trợ, Hàn Thất Lục đem một cái ánh mắt liền doạ lui: "Tôi xin phép đi ra ngoài trước, có chuyện gì ngài hãy gọi điện thoại nội bộ."
Hàn Thất Lục ánh mắt ra hiệu, nhân viên lập tức lùi về sau, đi tới cửa trước, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi đóng của lại, nghe tiếng nhân viên phục vụ " phù " một cái thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay người phục vụ chịu trách nhiệm phục vụ sống chết không dám phục vụ Hàn Thất Lục: bưng canh giải rượu, hiện tại anh ta cuối cùng đã rõ ràng tại sao không ai dám làm rồi. Bởi vì...vị thiếu gia này...... Đúng là tổng tông thật là đáng sợ! Sao liếc mắt cũng đáng sợ vậy? Có điều, đối với vị tiểu thư kia đúng là rất dịu dàng. Lắc đầu một cái, đây cũng không phải là anh ta có thể nghĩ tới, quay mgười vội vàng rời đi.
"Ngoan, trước tiên đem canh uống, đầu sẽ không hôn mê, cũng không khóc. Có được hay không?" Tiếng nói của anh khó mà tin nổi trở nên ôn nhu, liền chính anh nghe xong đều cảm giác là lạ. Nhưng là trong lòng nữ sinh còn chưa chịu an phận, di chuyển thân thể: "Huhuhuuhuu..tiền của tôi.."
Khẽ cắn răng, có vẻ dáng dấp ôn nhu không được! Hàn Thất Lục bưng bát canh giải rượu lên, một cái tay khác thật chặt cuốn lại thân thể của cô, lạnh lùng nói: "Đem canh uống, liền cho cô tiền, bằng không liền đem tiền của cô lấy đi!"
Trầm mặc vài giây, anh cho rằng có hiệu quả, mới vừa đem canh giải rượu ra, bưng gần một điểm, trong lòng người khóc đến lớn tiếng hơn: "Huhuhu, mẹ xưa nay đều không có đối với con quá hung dữ. Sơ hạ cũng không tiếp tục muốn để ý mẹ, huhuu..."
Lộ ra một bộ mặt vẻ kinh ngạc, nha đầu này, lại còn thật sự coi anh là mẹ. Được rồi, chỉ một lần này thôi, cứ như vậy một lần! Chờ cô tỉnh lại, lại cùng với cô từng cái tính sổ! Nắm chặt cằm, Hàn Thất Lục ngữ khí lại bắt đầu trở nên ôn nhu, không khó nghe ra, trong giọng nói của anh pha thêm lúng túng: "Ngoan, đem canh uống, mẹ sẽ không hung hăng với ngươi, có được hay không? Trả lại cho ngươi mua rất nhiều thật nhiều đồ vật, cho ngươi thật nhiều thật nhiều tiền."
"Có thật không?" An Sơ Hạ ngưng gào khóc nghi hoặc mà mở to hai mắt nhìn Hàn Thất Lục. Ngực cùng cổ họng cô đều nóng hừng hực, làm cho cô cực kỳ khó chịu. Đầu óc cũng là hồ đồ một chút, căn bản không biết mình đang nói cái gì.
Khẽ gật đầu: "Thật sự, mẹ lúc nào đã lừa gạt con?" Tay anh đang nắm thành quả đấm. An Sơ Hạ, nha đầu chết tiệt này, mẹ của tôi sẽ dằn vặt cô! anh quyết định, từ giờ về sau đó Atlantis tuyệt đối không cho bán cái gì Cocktail kiểu mới!
Gãi gãi tóc, An Sơ Hạ khà khà khà cười khúc khích: "Đúng, mẹ xưa nay sẽ không có đã lừa gạt con."
"Được, ăn canh." Anh cầm chén để sát vào bên môi An Sơ Hạ, cô chỉ uống một hớp nhỏ, vẻ mặt liền trở nên phức tạp: "Mùi vị thật là lạ, Sơ Hạ không muốn uống!"
Nguyên bản lý trí Hàn Thất Lụcđã đến giới hạn chịu đựng rốt cục bị cô cho công phá, chính mình ngậm một ngụm lớn canh giải rượu ở trong miệng, nhắm ngay vào miệng An Sơ Hạ từng điểm từng điểm rót hết.
Cô quơ tay nhỏ muốn né tránh, nhưng là Hàn Thất Lục đầu lưỡi từng điểm từng điểm thâm nhập. Cô lúc này mới hơi hơn an tĩnh, nhưng vẫn là lộn xà lộn xộn. Thừa dịp thời khắc Hàn Thất Lụctách ra khỏi mở bờ môi cô, mồm miệng không rõ lớn tiếng nói: "Thật là khó uống...."