Beta: nhilamdn
Khương Viên Viên nói có hơi quá đáng, nhưng An Sơ Hạ nghe xong lại thấy cực kì thoải mái, nhưng cũng không dám xen vào. Sau cùng nhìn thấy ánh mắt tức giận, sắc mặt tím tái của Ba Tát Lệ, cô nhếch miệng nói: "Chúc cô ở lại Hàn gia vui vẻ, mẹ, con đi xem tiểu thuyết mẹ viết đây."
"Được, con đi đi, mẹ pha cho con ly coffee." Mỉm cười nhìn An Sơ Hạ vào phòng sáng tác, Khương Viên Viên sau đó liền đổi sắc mặt, ngữ khí cứng ngắc: "Hàn quản gia, chuẩn bị phòng cho vị tiểu thư này, không cần quá phiền toái, tùy tiện tìm một phòng khách thì tốt rồi, dù sao cũng không ở lâu."
Nhìn bầu không khí quỷ dị này, Hàn quản gia hơi hơi run tay, đi đến đại sảnh đem hành lý của Ba Tát Lệ lên lầu. Nếu cho ông chọn, cũng nhất định sẽ chọn Sơ Hạ làm thiếu phu nhân, vì Ba Tát Lệ này nhìn kiểu gì cũng biết là kiểu tiểu thư khó hầu hạ.
Đương nhiên, ông là hạ nhân thì không có quyền gì, đành phải cúi đầu làm việc.
"Mẹ, giải thích với cô ấy đi." Ngay tại lúc Khương Viên Viên chuẩn bị đi pha coffee, Hàn Thất lục kéo tay bà lạnh lùng nói. Chuyện này liên quan đến danh dự của Hàn thị, vì công ty suy xét, anh không thể đối xử ác liệt với Ba Tát Lệ. Nhưng chỉ cần hợp tác xong, Ba Tát Lệ liền phải rời đi.
Trong mắt hiện lên một tia vui sướng, Ba Tát Lệ sắc mặt hòa hoãn, cuống quít kéo tay Hàn Thất Lục, rồi nắm tay Khương Viên Viên: "Không có gì đâu bác gái, con biết bác chắc là vẫn chưa hiểu rõ con, nhưng mà từ từ bác sẽ..."
"Nói sau đi." Bà hất tay Ba Tát Lệ, đi vào nhà bếp. Mà những nữ giúp việc cũng là ai làm chuyện nấy, hoàn toàn không để ý phản ứng của Ba Tát Lệ.
Tình cảnh này, Hàn Thất Lục đều đã dự liệu tới. Liếc nhìn hướng phòng sáng tác, Hàn Thất Lục kéo tay Ba Tát Lệ: "Tôi mang cô đi chọn phòng, mẹ tôi liền tính khí như trẻ con, quen rồi thì không saoi."
Ba Tát Lệ lập tức gật đầu: "Không có việc gì, em làm sao có thể tức giận với bác gái a? Dù sao còn nhiều thời gian, bác gái rồi sẽ thích em thôi."
Đối với Ba Tát Lệ, Hàn Thất Lục từ chối cho ý kiến, cũng không nói tiếp. Tuy nhiên khi kéo tay Ba Tát Lệ, trong đầu anh tất cả đều là khuôn mặt An Sơ Hạ. Đối với sự xuất hiện của Ba Tát Lệ, cô thật sự không có cảm giác gì sao?
Ánh mắt anh lạnh lùng, hai người đi tới lầu hai. Ba Tát Lệ cũng không khách khí, mở cửa phòng anh.
"Đây là phòng tôi." Hàn Thất Lục cực kỳ bình tĩnh chắn trước mặt cô ta, từ trong đáy lòng không thích Ba Tát Lệ tiến vào phòng mình.
Trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng hôm ấy, váy An Sơ Hạ bị anh bất cẩn xé toang, khăn tắm của anh bị cô kéo rơi, hai người lấy siêu cấp ái muội tư thế té trên mặt đất... ánh mắt không khỏi trở nên mê ly. Nha đầu kia, thấy được rồi a. Khóe miệng vừa hơi nhếch lên, đột nhiên gần đó nghe được giọng Ba Tát Lệ.
"Oa? Phòng ai vậy? Em muốn phòng này!" Nghe được thanh âm, Hàn Thất Lục nhanh chóng đi qua, nhìn thấy Ba Tát Lệ đang chuẩn bị vào phòng An Sơ Hạ. Anh rùng mình, nhanh chóng tiến lên giữ chặt tay Ba Tát Lệ, không chút thương tiếc kéo lại, đóng sầm cửa.
" Sao vậy?" Ba Tát Lệ vẻ mặt ủy khuất, điềm đạm đáng yêu nhìn Hàn Thất Lục.