Trong tiểu thuyết có rất nhiều tình tiết, cô thật sự tham khảo từ chuyện của bản thân mình cùng Hàn Thất Lục, cho nên cô không hề muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy. Tuy nhiên... Khương Viên Viên đã sớm "đã đọc" qua tiểu thuyết của cô rồi.
Hàn Thất rướn người nghiên cứu ánh mắt cô, loại ánh mắt này khiến cho An Sơ Hạ cực kỳ không thoải mái, cô sợ tâm tư của bản thân bị anh nhìn thấu, vội vàng quay đầu, không dám đối diện với anh, mở miệng hỏi lại một lần: "Anh có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, nhìn xem cô hiện tại đang làm gì mà thôi." Hàn Thất Lục nói xong liền đi đến, không phải đi đến trước mặt cô, mà là một mạch hướng thẳng bàn máy tính, nhìn chằm chằm vào máy tính nhưng không thấy được bản thảo.
"Anh nhìn cái gì?" An Sơ Hạ bước vài bước qua, đưa tay ra tắt cửa sổ làm việc.
Khuôn mặt cô có chút bối rối, giống như bị Hàn Thất Lục bắt tại trận. Hàn Thất Lục kề sát vào cô, dùng ánh mắt cười nhìn cô.
"Anh nhìn gì vậy?" An Sơ Hạ trợn mắt nhìn anh, hơn nữa theo bản năng lui về phía sau một bước.
"An Sơ Hạ." Hàn Thất Lục khóe miệng hiện lên một vòng đẹp mắt, nhanh chóng nói tiếp: "Cô vừa rồi làm gì tại đó?"
Cô đương nhiên không muốn cho Hàn Thất Lục chú ý của đến tiểu thuyết của cô, vạn nhất biết được nội dung thì làm sao bây giờ? Cô sẽ xấu hổ chết mất! Bên trong đúng là viết ra không ít tâm tư nhỏ bé của chính cô.
Nếu Hàn Thất Lục đang nhìn chính là tiểu thuyết của cô, cô giống như có cảm giác toàn bộ quần áo trên người đều bị lột sạch.
"Không có gì." An Sơ Hạ mấp máy môi, nói tiếp: "Xem phim thôi mà, anh hỏi cái này để làm gì?"
Biện lý do này thật sự là giả, màn hình của cô rõ ràng đến QQ còn không mở, xem phim thì miễn bàn rồi. Ngoại trừ lý do này, cô sao có thể tìm ra một lý do khác? Chẳng lẽ nói ngẩn người nhìn màn hình?
Ý cười trên khuôn mặt Hàn Thất Lục càng sâu sắc, mà còn ẩn dấu một loại ý vị sâu xa. Anh tiến lên vài bước, vươn tay ra một bàn tay giữ lấy cằm An Sơ Hạ nói: "An Sơ Hạ... cô không hẳn là ở đó...xem cái gì không nên xem đi?"
Xem cái không nên xem?
An Sơ Hạ lập tức không nhận ra ngay được ý tứ trong lời nói, mê mang hỏi han: "Anh có ý gì? Cái gì không nên xem?"
"Không nên xem phim...à" Hàn Thất Lục ý cười trên mặt càng sâu hơn nữa, điều này làm cho An Sơ Hạ lập tức nhận thức được lời nói vừa rồi của Hàn Thất Lục có ý gì.
Anh cư nhiên cho rằng cô vừa rồi đang xem phim người lớn! (@[email protected])
Mẹ kiếp!
Khuôn mặt An Sơ Hạ đỏ bừng lên trong nháy mắt. Ngay sau đó hất tay Hàn Thất Lục đang giữ cằm mình ra, nổi giận đùng đùng hướng thẳng về phía Hàn Thất Lục quát: "Anh đi chết đi!"
Mắng chửi người khác cô vốn không có kỹ thuật gì, hiện tại tức thời nóng giận bộc phát, cũng chỉ có thể nói "đi chết đi" kiểu mắng chửi người ta thường dùng.
Khuôn mặt Hàn Thất Lục không biểu hiện chút gì tức giận, ngược lại cười lớn tiếng, vừa cười vừa nói: "Xem cái này trên mạng rất kỳ dễ dàng nhiễm virus. Cô nếu muốn xem, chúng ta có thể xem cùng với nhau, tôi có thể tìm cho cô cách chống virus.
Vô sỉ! Hàn Thất Lục quả thực là quá vô liêm sỉ rồi!
An Sơ Hạ cắn chặt môi dưới, trên mặt biểu tình hận không thể đem anh xé xác.
"Được rồi, không đùa với cô nữa, đi thôi, tôi tới là muốn gọi cô xuống lầu ăn cơm." Hàn Thất Lục nói xong, ngừng một chút, làm bộ thiếu kiên nhẫn nói: "Một số người, ăn cơm còn muốn người ta phải gọi."
Chính anh có đó chẳng phải cũng như vậy sao? Đôi khi còn cần người khác đưa lên lầu cho anh ăn!
An Sơ Hạ theo chóp mũi phát ra một tiếng "Hừ" tới. Ngay sau đó bước nhanh hướng cửa phòng đi ra, vẫn còn không quên "Không cẩn thận" va vào Hàn Thất Lục một cái.
"Ôi chao ôi! An Sơ Hạ, cô có thể mà không nhìn đường à." Hàn Thất Lục tức giận nói, nhưng trên mặt ý cười không dứt.