"Tôi tình cờ đi dạo"cô đương nhiên không thể để cho người khác biết côcùng Lăng Hàn vũ tới nơi này hút thuốc, nếu không sẽ bị phê bình đến chết.
"Ai da, xảy ra đại sựcậu vẫn có tâm tình đi dạo a." Như vậy lôi kéo cô bỏ chạy: "Đi với tôi tìm người "
"Tìm người, tìm ai a"Giang Tiểu Tháp dứt khoát giật tay lại, quay đầu nhìn Lăng Hàn vũ.
Tên kia đã ném xuống rồi" Tang vật" nghi hoặc nhìn sang một bên, tựa hồcô do dựkhông biết có nên đi tới không.
"Còn có thể là ai a, chính làTiểu Nguyên,mọi người tìm em ấy muốn phát điên lên rồi"một mặt điều chỉnh hô hấp của mình,mặt khác thần tốc nói: "Hôm nay vốn là ngày tiểu Nguyên xuất viện, ba mẹ cậu ấy đều đã đến đón cậu ấy. Thời điểm hai người gặp mặt cũng rất hòa nhã, về sau đột nhiên liền gây gổ."
"Sau đó a"Giang Tiểu Tháp nhịn không được khẩn trương lên, cô cực kỳ thích tiểu hài tử, cho nên có thời gian rảnh sẽ cùng chơi với tiểu Nguyên.
Như vậy sống chung với nhau một khoảng thời gian dài, cô đã sớm coi tiểu Nguyên là em trai mình.
"Sau đó, cha mẹ cậu ấy lại đột nhiên chạy tới tìm nhóm ta nói tiểu Nguyên tìm không thấy rồi. Chúng ta cho rằng tiểu Nguyên chỉ là ham chơi, không nghĩ tới mấy giờtrôi qua vẫn không ai tìm thấy tiểu Nguyên."
Một vài giờ,chính là nói thời điểmcô đang cùng Lăng Hàn vũ làm phục tráng kiện a
"Ôi chao, ai, ôi cậu đi đâu"vừa thở hổn hển lấy một lượng khí lớn, lại nhìn Giang Tiểu Tháp, nhưng người đã chạy xa rồi.
"Tìm người a, tôi đi tìm cái phòng khác, cậu đi chung quanh bệnh viện tìm xem"Giang Tiểu Tháp vừa chạy vừa hô.
Tiểu Nguyên tính cách cực kỳthan thiện, vì vậy bệnh nhân lầu tên và lầu dưới đều biết cậu, cho nên cô muốn đitìm khoa chỉnh hình dưới lầu trước.
"Được"nhanh chóng đồng ý, mới vừa quay người lại, thiếu chút nữa đánh lên một người.
"Cô ấy đi đâu"
Bây giờ mới phát giác Lăng Hàn vũ không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau cô.
"Tìm người"cô lập tức đứng thẳng người, cả người có vẻ cực kỳ câu nệ. Nói đùa, Lăng Hàn Vũ có người bảo vệ,cô cũng không dám va vào họng súng.
"Tìm ai" Lăng Hàn vũ dằn lại tính tình hỏi.
Anh thật xa thấy Giang Tiểu Tháp nói với cô nói mấy câu rồi bỏ chạy,bộ dạng vội vội vàng vàng hơi có chút dọa người.
"Tiểu Nguyên." Như vậy nghĩ nghĩ tìm từ, ngắn gọn trả lời: "Tiểu Nguyên mất tích, tất cả mọi người đang tìm a "
Khó trách cô ấy lại vội vội vàng vàngnhư vậy.
Anh biết rỏ quan hệ của tiểu Nguyên với cô, mà chính anh, cùng tiểu Nguyên cũng đã rất quen thuộc.
Anh hơi suy nghĩ một chút: "Còn chỗ nào chưa tìm qua?"
"Ôi chao, ai, ôi"ánh mắt kinh ngạc: "Anh muốn cùng chúng tôtìm người sao?"
Đây là tính tình tốt nhất của Lăng Hàn Vũ.
"ừ." Lăng Hàn Vũ gật đầu, dằn lại tính tình hỏi một lần: "Còn có nào địa phương không có tìm "
Như vậy càng kinh ngạc hơn: "Anh không gạt tôi chứ"
Lăng Hàn vũ tính nhẫn nại cuối cùng cũng đạt đến giới hạn, cau chặt mi, đè thấp cổ họng nói: "Ngươi là từ nhỏ đếnlớn đều bị lừa gạtsao, ta đang hỏi ngươi, còn có nào khu vực không có đi tìm."
Lúc này mới kịpphản*ng, liền chỉ khu vựcchưa tìm cho anh.
"Ta qua bên kia tìm." Lăng Hàn vũ gật đầu, xoay người rời đi.
"Chân của ngươi" theo bản năng giữ chặt anh: "Chân của anh vẫn không thể chạy, anh vẫntrở về phòng bệnh đi, miễn cưỡng sẽ làm cho chân bị thương lại"
Cô thật lòng lo lắng cho chân củaanh, vạn nhất lại cho bị thương, cô không đảm nhận nổi.
"Ta không sao." Lưu lại một câu, Lăng Hàn vũ gạt tay cô ra.
Anh là không thể chạy thật không sai, nhưnganhcó thể đi. Tiểu Nguyên là đứa bé ngoan, anh cũng không hy vọng tiểu Nguyên gặp chuyện không may, chỉ có thể làm một cái gì đó nhiều hơn, càng nhiều ngườitìm sẽ tốt hơn.
"Alo,cho người tới bệnh viện, tìm một tiểu hài tử."Anh một bênnhìn chung quanh tìm tiểu Nguyên, một bên gọi điện thoại.
Buổi sáng hôm nay, anhvẫn còn gặp tiểu Nguyên, tiểu Nguyên mất tích thời gian lại quá ngắn, vẫn không thể báo nguy, cho nên anh chỉ có thể huy động lực lượng trong tay anh.
"Bác ơi, người có thấy qua tiểu Nguyên"Giang Tiểu tháp thẳng hướng khoa chỉnh hình phía dưới một tầng phòng, tìm từng phòng bệnh.
"Không có a."Đại thúc bận đồ bệnh nghi hoặc hỏi: "Tiểu Nguyên làm sao vậy"
"Không, không có việc gì."Cô không cónhiềuthời gian giải thích, tiếp tục chạy hướng phòng bệnhkếtiếp.
Đúng là tìm tiểu Nguyên bình thường sẽ đi chơi đùa tầng trệt, cô đều không tìm thấy bóngdáng tiểu Nguyên.
Hội ở nơi nào
Côvịn thành lan can thở phì phò, chỉ cảm thấy trong óc một mảnh trống không.
Tiểu Nguyên
Đừng khóc, tiểu Nguyên, cùng chịđi xuống, nơi này gió lớn, em sẽ bị cảm lạnh.
Chị tiểu Tháp, ta không đi, ta không muốn đi. Đi xuống, sẽ nhìn thấy ba mẹ cãi nhau. Ta không muốn nhìn bọn họ cãi nhau a
Những lời Tiểu Nguyên nói vài tuần trướcđột ngột ùa vềtrong tâm trí cô.
Cô đứng thẳng người, trên mặt một mảnh trắng xanh.
Một giây sau, cô chạy về phía thang máy.
Thang máy biểu hiện lầu một, mà côhiện tại tầng 15.
Không chút do dự, cô xoay người hướng cửa thang lầu chạy.
Thiên vạn không cần tại thiên thai,cô nguyên bản trong lòng bàn taycô xuất mồ hôi, như vậy một hồi, trong lòng bàn tay nàng mồ hôinhỏ giọt xuống đến nơi.
Sân thượng tạitầng 21, sáu tầng lầu khoảng cách nói cao cũng không cao, rõ ràng chạy đến sân thượng miệng vẫn có khí lực, đúng làcôthấy bóng dáng tiểu Nguyên đứng trên sân thượng,thời khắc đó cả người côlập tức xụi lơ ở trên mặt đất.
"Tiểu Nguyên"cô hơn nữa ngày mới hô lên tên tiểu Nguyên.
Nghe được thanh âm, tiểu Nguyên xoay người hướng phíacô nhìn qua, một khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, ngày xưaánhmắtấy trong suốt, hiện giờ đã vẩn đục.
Đó là cái nhìn.
Là tuyệt vọng không có tình yêu.
"Chị tiểu Tháp, ba mẹ lại cãi nhau a."
Cô không biết nói gì, tiểu Nguyên lại nói: "Ba ba nói, muốn bóp chết mẹ."
"Ba mẹ trước kia rất tốt, về sau đột nhiên liền thường xuyên cãi nhau."
"Em té bị thương nằm viện, là vì ba nói bận công việc, không thời gian đónem, để cho em tan học chính mình về nhà."
"Nhưngem biết, ba không phải bận công tác."
"Chị tiểu Tháp, ba mẹ thật sự muốn ly hôn rồi."
"Chị tiểu Tháp, chiđ hứa với em, sẽ khuyên bọn họ."
"Chịtiểu Tháp, chị gạt em."
Bóng dáng nhỏ nhắn lập tức lại tiến về phía trước nửa bước.
"Không không" Giang Tiểu Tháp toàn thân run rẩy, tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay cắm vào trong thịt cảm giác để cho cô hơi chút trấn định lại: "Tiểu Nguyên, em nghe chị nói. Em hãy nghe chị nói ba mẹ hẳn không ly hôn, bọn họ cực kỳ yêu nhau, chỉ là tạm thời đùa giỡn như trẻ em thôi."
Trong túi di động rung lên, Lăng Hàn vũ thần tốc trượt xuống nút nghe.
"Ư, các ngườitìm chung quanh, namhài 7 tuổi, tên gọi tiểu Nguyên. Má phải có một vết sẹo, mặc..."anh hơi nhíu mi, hồi ức buổi sáng hôm nay anh đến tìm tiểu Nguyên khi đó mặc...: "Quần bò màu lamcùng áo sơmi kẻsọc"
Mới vừa cúp điện thoại, điện thoại lần thứ hai rung lên.
Là điệnthoại của Lăng gia.
Anhsuy nghĩ, tắt điện thoại.
"Mau đi xem, trên sân thượng có người" bên ngoài có người kinh hô một tiếng.
Lăng Hàn vũ nheo mắt, bước nhanh đi ra ngoài.
Phía trên sân thượng, đứng hai người,người mặc quần bòmàu lam cùng áo sơmi kẻ sọc là một cậu bé, người còn lai nhìn thấu nếu cái hộ sĩ, khoảng cách câđu bé tầm có năm sáu.
"Đó là quá nguy hiểm, báo động nhanh" trong đám người có vài bác gái nói như vậy, mọi người liên vội cúi đầu báo nguy.
"Giang Tiểu Tháp" Lăng Hàn vũ toàn thân tóc gáy đều đã thẳng đứng lên.
"Lăng thiếu gia"một nhóm người đàn ông mặc quần áo màu đen chạy đến bên.
"Nhanh đi tìm đệm lót" hô một câu, Lăng Hàn vũ xoay người liền hướng căn lầu chạy tới.
Đúng vậy, chạy tới.
Chỉ ngay sau khi anh đi một bước, nó sẽ cảm thấy đau buốt đến trên đầu gối của mình, nhưng anh không quan tâm.
Thang máy leng keng vang một tiếng, vừa lúc dừng lại tại một tầng. Anh bước nhanh đi vào, nhấn nút tầng 21.
Điện thoại lần nữarung lên, anh xoay vặn mi, lấy điện thoại ra, vẫn lại là Lăng gia.
"Các ngươi đừng làm phiền tới ta, a có việc gấp muốn xử lý"anh cơ hồ là cắn răng hô lên những lời này.
Đầu dây bên kia tựa hồ bị thanhâmcủa anh làmcho hoảng sợ, trầm mặc vài giây mới lên tiếng: "Hàn vũ a, ta là vú em, đã xảy ra chuyện, ra đại sự rồi."
"Bất luận xảy ra đại sự gì, đều đã trễ giờ để nó"anh nhìn chằm chằm vào mànhình trong thang máy, còn có 8 lâu liền đạt tới rồi.
"Không phải ta cuối cùng cảm thấy được nên lập tức nói cho ngườiSơ Hạ đã xảy ra chuyện "
Lăng Hàn vũ chuẩn bị tắt điện thoạiđộng tác lập tức dừng lại.
"Sơ Hạ bị rơi xuống sông, này đều đã ngày hôm sau, nhưng sống không thấy người, chết không thấy xác. Lão Thái Gia bảo ta đừng nói cho người, ta nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên nói vớingười."
"..."
"Hàn vũ, người có đang nghe?"
"Ta ở đây." Lăng Hàn vũ nắm chặt tay thành quả đấm, các khớp xươngtrắng bệch.
"Người muốn hay không về nước một chuyến"thanh âm vú em có chút chần chờ, bà biết Lăng Hàn vũ hiện tại đã có Giang Tiểu Tháp, nhưng, cảm thấy được vẫn cần hỏi ý Lăng Hàn vũ mộtlần.
"Leng keng." Cửa thang máy từ từ mở ra, đến tầng 21
"Chờ ta xử lý xong bên này rồi sẽ trở về nước, hiện tại ta có việc muốn xử lý" nói xong mấy câu nói đó, anh phát giác ngực mình buồn vô hạn.
Không có thời gian
Anh đưa điện thoại di động thả lại trong túi, bước nhanh hướngtậncùng hành lang,mở ra cánh cửa dẫn đến sân thượng.
"Tiểu Nguyên, tin tưởng chị một lần nữa,em nhảy xuống căn bản không giải quyết được bất cứvấn đề gì, chỉ khi còn sống, mới có thể giải quyết vấn đề a "
Giang Tiểu Tháp một bên ôn nhu nói, một bên nhẹ nhàng đi đến bên tiểu Nguyên. "Giải quyết vấn đề" tiểu Nguyên cúi đầu, cô thừa dịp tiểu Nguyên cúi đầu, cước bộ thần tốc di động tới.
Tiếng còi cảnh sát vào thời điểm này từ xa lại gần vang lên, dồn dập thanh âm chạm đến suy nghĩ của cậu, cậu ngẩng đầu, phát giác khoảng cách cô với chính mình chỉ có vài bước.
Thời điểm cửa sân thượng mở ra, Lăng Hàn vũ chạy ra.
"Không các người gạt em các người là người lớn mà nói đều là gạt người" tiểu Nguyên như một người bệnh tâm thần hô lên, cước bộlùi một bước, cả người trọng tâm hướng ra phía ngoài
"Không"
"Không"
Cùng lúc nói ra thanh âm đến từ chính cô cùng Lăng Hàn vũ.
Trong đầu óc cô một mảnh trống không, thân thể so với thần kinh nhanh hơn một bướckịp phản ứng, nhấc chân liền chạy lên phía trước.
Chỉ có một chút điểm, liền chạm tới tiểu Nguyên
"Không"
Lăng Hàn vũ chạy nhanhlại, đúng là chung quy là chậm một bước.
Giang Tiểu Tháp ôm tiểu Nguyên hai người cùng ngã xuống.
Ta nghĩ đến em không uống thuốc là bởi vì sao sự tình a, nguyên nhân là vì vậy, nhiều chút chuyện nhi a nguyên lai là bị thầy thuốc hù dọa ở tại, cách vách giường bệnh Tiểu Nam Hài đều đã so với ngươi dũng cảm.
Anh là những gì tôi đã nói với bạn về điều đó, cậu bé. Hãy để anh ấy dành nhiều thời gian với bạn, bạn có thể cảm thấy một chút tốt hơn
Lăng Hàn vũ anh đừng quá đáng với tôi, là vì tốt cho anh, nếu là không vì tốt cho anh, ta đáng giá lưu lại trách nhiệm, đáng giá cố ý tìm người bồi ngươi sao ngươi thật đúng là đừng tưởng rằng chính mình có phần thân phận, liền vô pháp vô thiên
Giang Tiểu Tháp đã từng nói với anh lại vẫn rành rành hiện ra trước mắt.
Cô đã hài lòng, cô đã tức giận, cô chịu đựng, nó vẫn còn rất vẹn nguyên
Hai chân, đột nhiên mất đi sức lực, đau nhức thông qua thần kinh truyền vào đại não của anh.
Đau quá a, thật là rất đau.
Ann biết An Sơ Hạ rơi xuống sông và trái tim anh chỉ là một chút trống rỗng, nhưng khi thấy tiểu Tháp rơi xuống, trái tim của ah, giống như một vị tướng đã chết.
Mình rốt cuộc là làm sao vậy
"Thiếu gia người có khỏe không" Khôn Ni chạy tới vài bước, thân thiết dò hỏi: "Tôi nghe nói người chạy bộ, người như thế nào có thể chạy bộ, a tôi lập tức liền kêu người cáng lên, người ở trong này đừng nhúc nhích "
"..."
Anh trầm mặc không nói, toàn bộ thế giới thật giống như không còn thứ gì đó có thể chờ mong rồi.
Tới cùng là làm sao vậy a
Bác sĩ, vệ sĩ rất nhanh mang cáng chạy lên, ba chân bốn cẳng nâng anhlên cáng, đưa trở về phòng bệnh.
"May mắn thay, miệng vết thương khôngsao, không có gì sai trái nghiêm trọng, nhưng thần kinhcótổnthương là không chắc chắn. Chờ ta đi sắp xếp một lát, lập tứcsắp co Lăng thiếu gia kiểm tra."Bác sĩ cùng Khôn nói xong, đi ra phòng bệnh.
Khôn Ni như trút được gánh nặng, đi tớitrướcmặt Lăng Hàn vũ.
Khôn Ni luôn luôn là một cái hỉ nộ không hiện ra mặt, nhưng miễn là vấn đề liên quan đến Lăng Hàn vũ, của hắn bài tú-lơ-khơ mặt mới có thể tin tức.
"Thiếu gia, chân người không dễ dàng khôi phục tốt như vậy, nếu lại xảy ra chuyện gì, ta nên ăn nói thế nào với Lão Thái Gia a "
"..."
Lăng Hàn vũ một chữ cũng không nói, chỉ là ánh mắt ảm đạm nhìn chân mình.
Khôn Ni lúc này mới chú ý từ lúc trên sân thượng đi xuống, Lăng Hàn vũ vẫn đều là cái biểu tình này, cũng không có nói một câu.
Anh chần chờ hỏi han: "Thiếu gia người làm sao vậy có phải hay không còn đang tại lo lắng Giang tiểu thư cùng tiểu Nguyên a "
"..."
"Haiz"Khôn Ni thở dài: "Ta cũng bị dọa đến chỗ, cao như vậy rơi xuốngtầngtrệt, nếu là không có nệm hơi, thật đúng là không có cách nào khác tưởng tượng "
"Ngươi nói cái gì nệm hơi" Lăng Hàn vũ ánh mắt sáng lên, thân thủ liền nắm áoKhôn Ni: "Ngươi nói lại lần nữa xem, bọn họ không chết "
"Là a." Khôn Ni vẻ mặt mê mang: "Tiểu Nguyên một chút sự tình cũng không có, đến như Giang tiểu thư, tuy nhiên gãy xương, nhưng cũng không có gì thưa đại thiếu gia, người không phải ở trên sân thượng sao, không có nhìn xuống sao, chúng ta vừa lúc chuẩn bị nệm hơi tốt ở phía dưới chờ."
Không chết
Trầm mặc ba giây, Lăng Hàn vũ đột nhiên hô "Đưa ta đi gặp em ấy"
Lúc Giang Tiểu Tháp rơi xuống anh không hiểu tại sao anh buồn, nhưng tạithờiđiểmnày cô ấy vẫn còn sống, cuối cùng anh đã hiểu rằng anh cuối cùng như thế nào.
Bên trongphòngbệnhGiang Tiểu Tháp.
"Tôi thật sự xin lỗi vì để con mình gây phiền toái rồi."Mẹ tiểu Nguyên đứng trước mặt tiểu Nguyên, thần tình áy náy.
Ba tiểu Nguyên cũng tràn đầy tự trách: "Tiểu Tháp a, con muốn bồi thường gì con cứ nói, chỉ cần ta có thể làm, ta nhất định làm được cho con"
Giang Tiểu Tháp chần chờ,trầmmặc nhìn về phía tiểu Nguyênkhôngnói, mỉm cười nói: "Người phải hứa với con một điều ngay lập tức."
"Chuyện gì "
"Không cãi nhau, đừng để tiểu Nguyên khổ sở."
Cả phu thê liếc nhau một cái, trong mắt đều đã ngấn lệ.
"Được chúng ta đáp ứng con"
Tiểu Nguyên ánh mắt sáng lên, nắm chặt tay mẹ: "Mẹ, ba, bây giờ, các người không gạt người phải không."
Nước mắt mẹ tiểu Nguyên đột nhiên chảy ra.
Gia đình tiểu Nguyên đi rồi,Giang Tiểu Tháp mới như trút được gánh nặng thả lỏng nằm xuống, người vừa muốn nằm xuống, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Lăng Hàn vũ bóng dáng xuất hiện tại cửa phòng bệnh.
"Sao anh lại tới đây rồi, nghe nói anh chạy bộ nhiều, như thế nào còn không biết thân thể của chính mình mà vẫncố"
Thanhâm trách cứ đột nhiên dừng lại.
Lăng Hàn vũ gắt gao ôm lấy cô.
Ngoài cửa,Khôn Ni yên lặng thu chân về, thân thủ đóng cửa phòng bệnh lại.
Rất lâu, Lăng Hàn vũ mới buông lỏngcô ra, bắt đầu mắng chửi người: "Giang Tiểu Tháp côcó bao nhiêu cái mạng, còn không biết cao như vậy ngã xuốngtầngtrệtcái mạngnhỏ liền kết thúc,nên qúy trọng cái mạng tuy nhiên không đáng giá tiền bạc, nhưngcô chết, mẹ cô làm sao bây giờ cô muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao "
"Giang Tiểu Tháp, chỉ số thông minhcủacô, là bị chó ăn rồi"
"Tôi thực sự không nói nên lời. Giang Tiểu Tháp, như bạn đi chết đi."
Giang Tiểu Tháp ánh mắt chớp chớp, đột nhiên nở nụ cười, đáy mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lăng Hàn vũ.
"Ta nói. Anh không cần lo lắng cho ta"
Lăng Hàn vũ mặt một thanh, Ngay sau đó liền đỏ lên.
"Cô nói hưu nói vượn chút gì chỉ số thông minh quả nhiên bị cho cho ăn. Khó trách làm không được bác sĩ"
Giang Tiểu Tháp mặt tối sầm, trên mặt tươi cười dần dần tắt đi.
"Ngươi đây là công kích rồi."
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì
"Ta cực kỳ lo lắng ć."
ThanhâmLăng Hàn vũ truyền vào lỗ tai, cô sửng sốt, phía nghiêng đầunhìnvề Lăng Hàn vũ, chần chờ hỏi han: "Anh vừa rồi, nói cái gì "
"Ta nghĩ đến cô đã chết."
"Cho rằng như thế vĩnh viễn đều đã không thấy được rồi."
"Cho là có chút điều cũng chưa nói có với cô."
"Giang Tiểu Tháp, anh yêuem."Anh nâng mắt, nhìn mắt cô: "Gả cho anh đi."
Cô sửng sốt, bây giờ, đến phiên mặt nàng đỏ.
Bất quá
Từ từ
"Uy chúng ta có phát triển nhanh như vậy sao, chẳng lẽ không phải là trước là bằng hữu, làm sao như thế nào trực tiếp liền cầu hôn rồi."
Lăng Hàn vũ lườm nàng một cái: "Không phiền toái a..."
Cô lại một lần nữa sửng sốt.
"Oh a...."Côcười: "Là rất phiền toái."
Một tuần sau.
Nơi này là địa phương lớn nhất công viên trò chơi, cùng a thị công viên trò chơi tuy nhiên không có biện pháp so với, nhưng là nơi này có một cái Ma Thiên Luânrấtlớn.
Hai người ngồi ở trong Ma Thiên Luân, nhìn nhau chẳng nói gì.
Lăng Hàn vũ dẫn đầu phá trầm mặc: " Tôi cần ở đây để ở lại thêm hai năm, cô khi nào thì trở về "
"Ta"cô ấp a ấp úng nói: "Vốn là định mấy tháng có thể trở về. Đúng là, ta cảm thấy được ở trong này có thể học được rất nhiều việc, cho nên ta chuẩn bị ngày mai nói với viện trưởng, kéo dài thời gian thực tập của tôi."
"Chỉ là nghĩ muốn theo giúp ta đi" Lăng Hàn vũ ánh mắt sáng ngời nhìn ć: "Lưu lại là vì nghĩ muốn theo giúp ta, là như thế này đi "
Có thể hay không không cần trêucô
Sắc mặt cô cứng đờ, quay đầu đi.
Hơn nữa ngày, cô mới mở miệng: "Tôi vẫn muốn hỏi anh một sự kiện."
"Nói."
"An Sơ Hạ là ai "
Anh toàn thân cứng đờ, thần tốc lấy điện thoại di động gọi một cú điện thoại: "Alo vú em, An Sơ Hạ đã được cứu lên chưa, không có việc gì, ta cùng tiểu Tháp đang đi khu vui chơi a, trước treo."
Cúp điện thoại, ý thức được ánhmắt Giang Tiểu Tháp thẳng tắp nhìn anh. Anh cười gượng một tiếng: "Không phải hỏi anh cùng cô ấy quan hệ gì sao anh nóiem, tất cả đều nói cho em nghe."