Hàn Thất Lục nhìn An Sơ Hạ trong lòng, chỉ có khi cô ngủ mới không ngang ngược gây sự với người khác đi? Giương mắt nhìn Mạc Hân Vi, hạ giọng lạnh lùng nói: "Hiện tại tôi không rảnh xử lý cô ta, đi về trước."
Nói xong hắn ôm An Sơ Hạ đi trước.
Lăng Hàn Vũ buông Mạc Hân Vi ra, đi đến bên Tiêu Minh Lạc, Tiêu Minh Lạc híp mắt dường như đang tự hỏi điều gì.
Thu tay trên vai Hoàn Tử lại, Lăng Hàn Vũ tóm lấy cổ Tiêu Minh Lạc nhẹ giọng nói: "Người anh em, tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu không phải là đang suy nghĩ Thất Lục thực sự thích An Sơ Hạ kia chứ..."
Tiêu Minh Lạc trừng lớn mắt, ánh mắt kia chính là đang nói 'làm sao cậu biết?'.
"Không được!" Không đợi Tiêu Minh Lạc mở miệng khen Lăng Hàn Vũ, Mạc Hân Vi bước lại phản bác: "Cho dù Thất Lục thật sự thích ngủ, thì người đó không tới lượt An Sơ Hạ!"
Hai người nhìn nhau, cùng kêu lên: "Không tới lượt An Sơ Hạ chẳng lẽ tới lượt cô?"
Lập tức trong lòng lại bốc lên một ngọn lửa, ý của bọn hắn là đều cảm thấy An Sơ Hạ tốt hơn cô ta, chuyện này giống như tát vào bản mặt kiêu ngạo của cô ta một cái.
Muốn nổi điên lên, Hoàn Tử cẩn thận kéo góc áo của cô ý kêu cô không nên kích động.
Mạc Hân Vi hít sâu một hơi, khóe mắt cong lên, giọng điệu quỷ dị nói: "Không tới lượt tôi thì An Sơ Hạ lại càng không tới lượt, hai vị thiếu gia hình như rất hay quên, bây giờ bạn gái của Thất Lục là tôi. Tuy rằng tim của anh ấy không còn hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng tim anh ấy tuyệt đối không thuộc về An Sơ Hạ!"
Lăng Hàn Vũ hai tay khoanh trước ngực ung dung đi đến trước mặt Mạc Hân Vi, ép sát vào mặt cô nói: "Không có gì chắc chắn cả, cô xem... Thất Lục đã chủ động ôm qua người nữ sinh nào chưa? Bạn gái như cô còn không hề được đối xử như vậy đi?"
Bất ngờ, Mạc Hân Vi không giận mà còn cười: "Quả nhiên là người hay quên, các người đều quên sự tồn tại của 'người kia' sao?"
'Người kia' là cấm kỵ của Hàn Thất Lục, là người mà không ai dám nhắc tới trước mặt hắn. Thậm chí là ở sau lưng cũng rất ít người dám nhắc tới tên của 'người kia'. Vì nếu bị lộ ra ngoài... nhất định sẽ chết rất nhục nhã!
Lăng Hàn Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn Tiêu Minh Lạc, anh vẫn bày ra bộ dạng không sao cả. Dường như nhìn thấu tất cả, lại dường như không muốn nhìn thấu gì cả.
Ý thức được Lăng Hàn Vũ đang nhìn mình, Tiêu Minh Lạc nhếch khóe miệng tà mị cười: "Người kia đã trở thành quá khứ, An Sơ Hạ mới là người được Thất Lục cưng chiều, không tin chúng ta đi theo xem?"
"Nói đúng a! Chỉ là... đi theo xem là có ý gì?"
Lăng Hàn Vũ bĩu môi, không có ý định trả lời người có chỉ số thông minh thấp này.
Lăng Hàn Vũ nhíu mày, đột nhiên thấy đói bụng, vì thế lại đi đến bên Tiêu Minh Lạc nói: "Chúng ta có nên đi đến nhà Thất Lục ăn cơm không?"
Vỗ tay một cái, Tiêu Minh Lạc gật đầu nói: "Ý kiến hay!"
"Đợi chút!" Mạc Hân Vi chạy đến trước mặt cản đường đi của bọn họ, giương mắt cẩn thận hỏi: "An Sơ Hạ... lẽ nào đang ở nhà Thất Lục?"
Lăng Hàn Vũ đắc ý hất cằm, mắt nhìn Mạc Hân Vi nói: "Xem ra cô còn không hiểu mọi chuyện? An Sơ Hạ là vị hôn thê của Thất Lục, là vị hôn thê, cô hiểu không?"
Tiêu Minh Lạc ở bên cạnh đột nhiên trừng lớn mắt, lời nói của Hàn Thất Lục còn văng vẳng bên tai anh.
—— Mẹ nó! Tất cả chuyện này đều phải giữ bí mật cho tôi! Nếu để lộ ra ngoài... tôi sẽ cho các cậu không thể ngẩng cao đầu!
"Anh nói cái gì?" Mạc Hân Vi thoạt nhìn cũng thấy mắt cô đang trừng lớn, mang theo vài phần kinh sợ.
P/s: Ta nói có một buổi sáng ngày đầu tiên đi học thôi mà nó kéo gần 30 chương 😭😭