Beta: LaPluie
Hai người vừa rời khỏi dài phun nước không bao lâu, liền đụng phải người mà An Sơ Hạ không mong muốn nhìn thấy nhất - - Hướng Mạn Quỳ.
Cô ta trang điểm lại một lần nữa, có lẽ là do độ ẩm, sắc mặt trở nên hồng hào hơn. Nhưng An Sơ Hạ nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy buồn nôn.
Hướng Mạn Quỳ vẻ mặt tươi cười đi tới: "Thất Lục, em có chuyện muốn nói với anh."
Hàn Thất Lục không nói gì, Hướng Mạn Quỳ quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ: "Sơ Hạ, có thể cho tôi chút thời gian không?"
Trong giọng nói của Hướng Mạn Quỳ rõ ràng có ý khinh thường, bản thân An Sơ Hạ muốn làm cho rõ ràng, cô ta tới cùng dựa vào cái gì mà dám khinh thường cô. Bởi vì xuất thân của cô không bằng cô ta sao?
Ít nhất cô so với cô ta còn trong sạch hơn rất nhiều!
An Sơ Hạ căm giận nhớ lại, ngữ khí khi nói ra miệng cũng không khá hơn chút nào: "Hướng tiểu thư thật sự quá khách khí rồi!"
Nói xong, cô nhấc chân đi, nhưng cô vừa bước đi được vài bước lại quay trở về, đưa áo khoác trong tay cho Hàn Thất Lục, nói: "Trả lại cho anh."
Cô ném áo khoác cho Hàn Thất Lục, sau đó xoay người bước nhanh, không quay đầu nhìn lại.
Thời điểm này, vườn hoa yên tĩnh chỉ còn lại hai người, Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ.
"Nói đi." Hàn Thất Lục thu hồi ánh mắt, yên lặng nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ: "Anh đang chờ nghe."
Hướng Mạn Quỳ ôm lấy cánh tay của Hàn Thất Lục, biểu tình ai oán nói: "Em gần đây mới nhận một vở diễn của Lạc lão, Lạc lão nói Lạc thiếu gia đêm nay không có bạn đồng hành, cũng không có thời gian đi tìm bạn đồng hành, tình cờ nhìn thấy em đi ngang qua sân khấu, liền nhờ em làm chút việc.
Hàn Thất Lục nhếch môi cười nhạt, nụ cười này không thể nhận ra ý tứ là gì: "Cho nên?"
"Cho nên em đặc biệt tới giải thích với anh, sợ anh hiểu lầm." Khi Hướng Mạn Quỳ nói chuyện mang thân thể chính mình dán chặt lên người Hàn Thất Lục: "Anh chắc không giận em chứ, Thất Lục?"
Hàn Thất Lục vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười tưởng như ôn hòa lại khiến cho người ta phải sợ hãi trong lòng: "Hai người ở bên nhau quan trọng nhất là điều gì? Là tin tưởng. Nếu chỉ một điểm tin tưởng ấy đều không có, làm thế nào chúng ta có thể ở bên nhau? Đúng không?"
Hướng Mạn Quỳ trong lòng có chút chột dạ, nhưng đành phải mỉm cười đáp lại: "Cũng là anh tốt nhất rồi!"
"Tốt?" Hàn Thất Lục nghiêng đầu nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: "Còn có ai cũng tốt nữa à?"
Trong lúc Hướng Mạn Quỳ còn chưa biết trả lời thế nào, thần sắc Hàn Thất Lục thay đổi, quay về vẻ mặt ôn hòa: "Anh nói đùa đấy, anh biết trong lòng em chỉ có anh. Nơi này còn có người, chúng ta vẫn nên giữ một chút khoảng cách đi, cũng đến lúc phải quay về rồi."
Hướng Mạn Quỳ nở nụ cười, nhẹ nhàng bước tới hôn lên môi của Hàn Thất Lục, sau đó nói: "Em đi vào trước."
Hàn Thất Lục gật gật đầu, nhìn Hướng Mạn Quỳ đi rồi, vẻ mặt ôn hoà lập tức biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lạnh lùng như băng.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng lau sạch đôi môi của chính mình.
Xem ra anh cần phải cẩn thận suy nghĩ, trong tương lai làm thế nào mới có thể khiến cho Hướng Mạn Quỳ tin tưởng rằng, anh chỉ yêu cô ta. Chỉ nghĩ tới đó thôi, cũng đã cảm thấy khó chịu lắm rồi.
Anh tất nhiên phải hành động nhanh hơn nữa.
Bên kia, An Sơ Hạ đứng ở bàn dài, bên cạnh một người phục vụ đồ uống, những thứ đồ uống này đều là rượu trái cây, độ cồn không hề cao, chua chua ngọt ngọt, hương vị trái lại rất dễ thưởng thức.
Một mình như vậy đứng, khó tránh khỏi dẫn dụ người khác chú ý.
"Tiểu thư, một mình sao?"
An Sơ Hạ cầm chén rượu trên tay run lên, may mắn bên trong rượu trái cây bị cô uống hết không ít, nếu không chắc đã đổ ra ngoài mất rồi. Tuy nhiên, giọng nói này.....
An Sơ Hạ quay đầu lại, quả nhiên chính là Lạc thiếu gia.
Cô chỉ cảm thấy, ánh mắt cúa đối phương nhìn cô, giống như là đang nhìn con mồi.
"Vâng." Cô không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể "Vâng" một tiếng.
"Như vậy, tôi đây có thể vinh hạnh mời tiểu thư cùng tôi nhảy một điệu không?" Lạc thiếu gia cười rộ lên, lông mày cong lên, nhưng An Sơ Hạ nhìn anh ta, thật sự cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn nhiều hơn cả ghê tởm.
Cô do dự một hồi, đáp lại: "Thật có lỗi, tôi không biết khiêu vũ..."
"Không biết khiêu vũ không quan trọng! Tôi sẽ dạy cô!" Lạc thiếu gia tiến sát gần vào An Sơ Hạ, mùi nước hoa trên người đàn ông này khiến cho An Sơ Hạ cảm thấy không thể hô hấp trong một khoảnh khắc.
"Không cần, tôi cực kỳ ngu ngốc, không thể học được." An Sơ Hạ miễn cưỡng nở nụ cười, ánh mắt tìm kiếm ai đó có thể đến cứu cô.
Lạc thiếu gia này, chẳng lẽ không biết cô là ai sao?!
Có lẽ, anh ta biết, nhưng thấy sắc liền coi trời bằng vung, vẫn dám tiến lại gần.
"Không sao, từ trước đến nay tôi đối với các cô gái đều cực kỳ kiên nhẫn." Lạc thiếu gia lên tiếng, bước tới nắm lấy tay cô, bắt buộc dùng sức lôi kéo cô.
Nếu không phải tình huống này, cô khẳng định sẽ nhấc bổng tên Lạc thiếu gia chó má này lên không trung rồi ném qua vai ngay, quật ngã anh ta trong nháy mắt! Nhưng trong tình huống này, thêm nữa cô lại đang mặc váy, khẳng định là không làm được rồi.
Làm sao bây giờ...
An Sơ Hạ cười khan một tiếng: "Thật sự không cần."
"Tôi nói được." Lạc thiếu gia đi tiến thêm một bước, đột nhiên ôm lấy cô. Mùi nước hoa nam giới càng trở nên đậm đặc.
An Sơ Hạ đang muốn thoát ra, đúng lúc này có người đi về phía bên này lên tiếng: "Buông bàn tay dơ bẩn của mày ra!"
Lăng Hàn Vũ gương mặt lạnh lùng đi tới, hai bàn tay siết lại thành nằm đấm.
An Sơ Hạ cảm giác được thân thể Lạc thiếu trở nên cứng đờ, nhưng vẫn ôm vai cô còn chưa buông ra. Thừa dịp này, An Sơ Hạ hung hăng đẩy mạnh anh ta ra, bước nhanh đi đến bên cạnh Lăng Hàn Vũ.
Là con gái, đương nhiên vẫn nên biết cách giả vờ yếu đuối một chút.
"Anh có biết, cô gái vừa rồi anh dám đến gần là ai không?" Lăng Hàn Vũ thần sắc đều lạnh băng, một bên vừa nói, một bên vừa kéo An Sơ Hạ giấu sau lưng mình. (La: Dáng vẻ bảo vệ người mình thích quyễn rũ quá. Em mê Hàn Vũ các mẹ ơiiii)
"Biết chứ." Lạc thiếu đứng thẳng người, tươi cười nói: "Chẳng lẽ, Lăng thiếu gia anh cũng có ý gì với cô ấy sao?"
"Anh!" Cánh tay Lăng Hàn Vũ đã nổi gân xanh: "Anh dám nói lại lần nữa?"
Có thể do biểu hiện của Hàn Vũ quá mức khủng bố, Lạc thiếu gia nhíu mày một chút, nhưng khuôn mặt tươi cười vẫn không thuyên giảm: "Tuy Sơ Hạ tiểu thư được nhà họ Hàn nhắm làm con dâu tương lai, nhưng hiện tại, bọn họ còn chưa kết hôn phải không? Tôi chỉ là mời cô ấy nhảy một điệu nhảy thôi mà, có phạm pháp sao?"
"Chỉ sợ nói khiêu vũ chỉ là ngụy biện còn thật sự muốn làm chuyện khác." Lăng Hàn Vũ nét mặt đen lại, nói: "Khẩn trương biến ngay, đừng làm cho ta khinh thường Lạc lão không biết cách dạy con!"
"Anh..."
Lạc thiếu gia vẫn muốn nói gì đó, nhưng Lăng Hàn Vũ lạnh lùng nói: "Cút!"
Lạc thiếu gia "hừ" lạnh một tiếng, không cam lòng bước đi.
"Anh nói chuyện với anh ta như vậy, hẳn không xảy ra chuyện gì không may chứ?" An Sơ Hạ lo lắng hỏi han.
"Gặp chuyện không may? Có thể xảy ra chuyện gì? Loại chuyện này, có điên anh ta cũng không có mặt mũi nào dám nói với Lạc lão đâu" Lăng Hàn Vũ hướng mắt nhìn về phía Lạc thiếu gia kia đang rời đi, sau cùng mới thu hồi tầm mắt nhìn An Sơ Hạ hỏi: "Thất Lục đâu?"
An Sơ Hạ ho nhẹ, cúi đầu không nói gì.
"Hẳn không là theo..." Lăng Hàn Vũ mới nói được một nửa cũng không tiếp tục, ngược lại nói: "Ông nội tôi không thích chuyện này, trước tiên quay trở về, bằng không, tôi sẽ đích thân lái xe đưa cô trở về cùng."
Ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, An Sơ Hạ gật gật đầu: "Được, thế nhưng tôi phải nói với bọn họ một tiếng."
"Nói cái gì? Không nghĩ cô ngốc, hoá ra lại ngốc thật." Lăng Hàn Vũ thấp giọng nói: "Có nói tôi cũng không biết nên nói cái gì, tóm lại, nhà họ Hàn có lẽ cũng không tốt đẹp giống như cô nghĩ đâu."
"Anh có ý gì?" An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn về phía Lăng Hàn Vũ.
Nhà họ Hàn bây giờ đối với cô mà nói giống như là gia đình thứ hai, khiến cho cô một lần nữa lại cảm thấy ấm áp, Lăng Hàn Vũ nói như vậy, chắc chắn là có ý gì đó? Nhưng Lăng Hàn Vũ không có khả năng vô cớ đem chuyện của nhà họ Hàn ra nói.
"Không có việc gì." Lăng Hàn Vũ không hề đề cập tới chuyện vừa rồi: "Kia không phải Hàn quản gia sao? Cô đi nói với ông ấy một tiếng là được rồi. Hàn phu nhân và mọi người có thể đang bận rộn, để Hàn quản gia truyền đạt lại không phải hợp lý sao."
"Được." An Sơ Hạ kìm chế mọi nghi hoặc trong lòng, đi về phía Hàn quản gia bên kia, nơi này, cô có ngốc cũng thật sự không chịu nổi nữa.
Không lâu sau, An Sơ Hạ đi ra phía cửa lớn hội trường bán đấu giá từ thiện, chờ Lăng Hàn Vũ lái xe tới đón. Nhưng quả thật xui xẻo, vừa lại gặp Lạc thiếu gia tâm trang không tốt muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
"A, Sơ Hạ tiểu thư, chúng ta thật là có duyên!" Lạc thiếu nhìn thấy An Sơ Hạ lập tức bày ra bộ mặt cười tít mắt.
An Sơ Hạ không muốn trả lời anh, chỉ nghĩ đến Lăng Hàn Vũ, mong anh tới nhanh hơn một chút.
"Tôi thừa nhận vừa rồi tôi nhất thời nóng vội, vẫn hi vọng Sơ Hạ tiểu thư không cảm thấy tôi lỗ mãng. Chi bằng... Chúng ta trao đổi số điện thoại đi?" Lạc thiếu kiên trì nói.
Cô không biết bản thân mình từ khi nào thì được người ta hoan ngênh như vậy, còn có người không sợ chết muốn xin số điện thoại di động của cô. Cô suy tính sẽ không nói cho anh ta biết.
Nhưng người ta đã nói đến như vậy, cô cũng không nên không nể mặt người ta. Cô nghĩ ngợi, tùy ý đọc ra số điện thoại giả, hơn nữa giả vờ như không tìm thấy di động.
"Tại sao lại là anh?" Lăng Hàn Vũ vừa lái xe tới, ngồi bên ghế lái biểu hiện gần như mất hết kiên nhẫn: "Có phải muốn tự mình bôi nhọ danh dự của bản thân đúng không?"
Lạc thiếu gia mấp máy môi: "Chẳng lẽ tại cửa lớn này chỉ có Lăng Hàn Vũ anh mới có thể đứng?"
Lăng Hàn Vũ không muốn nói chuyện cùng anh ta nữa, tiện để An Sơ Hạ lên xe, khởi động xe nhanh chóng rời khỏi đó.
Nhìn theo chiếc xe kia đi mất, nét mặt Lạc thiếu gia lúc này mới hiện ra một nụ cười gắng gượng: "Con mồi mà ta muốn, không cần phải nói tới đạo lý!"
Lúc đó, ngồi ở trong xe An Sơ Hạ hắt xì một cái thật to.
"Bị cảm rồi?" Lăng Hàn Vũ vừa nhìn phía trước, vừa hỏi.
"Không có, cảm thấy mũi hơi ngứa mà thôi." An Sơ Hạ nói xong đưa tay sờ lên mũi mình.
Bên kia, trước cửa lớn hội trường bán đấu giá từ thiện, Hướng Mạn Quỳ ôm túi sách đi ra: "Xin chào, xin lỗi vì để anh đợi quá lâu, vừa đi gặp một người bạn cũ."
"Được, chuyện xấu gì của cô, tôi còn có thể không biết sao?" Sự thiếu kiên nhẫn hiện ra trong ánh mắt Lạc thiếu gia.
Đối với anh mà nói, quá trình truy đuổi con mồi mới đúng là vui sướng nhất. Giống như hưởng thu qua động vật nhỏ, anh cũng không hứng thú khi ngày qua ngày thưởng thức cùng một loại khẩu vị.
Anh cúi đầu xem dãy số mà An Sơ Hạ cho mình, số điện thoại có 11 số mà An Sơ Hạ lại cho anh tới 12 số, rõ ràng đó là giả.
Hiểu được rằng có thể tuỳ mặt gửi lời, Hướng Mạn Quỳ cười nhạt hạ giọng: "Lạc thiếu gia làm sao vậy?"
Lạc thiếu gia quay đầu lại, thấp giọng hỏi: "Số điện thoại của An Sơ Hạ, cô có không?"
Hướng Mạn Quỳ sắc mặt cứng đờ, nhưng lập tức trong lòng lập tức vui sướng tột cùng. Điều này có thể hiểu Lạc thiếu gia đã động lòng, không nghĩ rằng nhanh như vậy đã chơi chán cô. Tuy nhiên, chuyện này đối với cô mà nói là chuyện tốt, không phải chuyện xấu.
"Lạc thiếu gia là muốn..." Giọng nói cô ta trở nên nhỏ dần, mặt mày cong cong nói.
Cùng tranh giành thức ăn với Hàn Thất lục, đương nhiên không phải một chuyện dễ dàng. Biểu hiện Lạc thiếu gia bối rối, dường như đang suy nghĩ sâu sắc về một điều gì đó.
Nhìn bộ dạng buồn rầu của anh ta, Hướng Mạn Quỳ cười nói: "Bất cứ chuyện gì cũng có cách giải quyết...không phải sao?