Beta: Gấu
Hướng Mạn Quỳ bị cắt ngang, hơi có chút bất mãn nhìn về phía sau chỗ cửa lớn màu đỏ sậm.
Chỉ thấy một cậu bé khoảng mười tuổi trong tay bưng đĩa nhỏ, chớp nháy mắt nói: "Hai vị khách quý, tôi tới đưa cho hai người đồ ăn."
Cậu bé này cũng là bộ dạng tóc vàng mắt xanh, chỉ là trên đầu tóc rất ít, lác đác lưa thưa trái lại làm cho người ta rất muốn lấy tay sờ một cái.
Đối mặt là một đứa bé, Hướng Mạn Quỳ cũng không tức giận được, chỉ là gật đầu một cái, đang ngồi trên đùi Hàn Thất Lục đứng lên.
"Hai vị khách quý từ từ dùng, tôi đi đây!" Cậu bé cố gắng hết sức vẫn duy trì bộ dạng lễ phép, nhưng là trên người tính bướng bỉnh mạnh mẽ là không sửa đổi được, tầm mắt tinh nghịch, con mắt vốn liếc một cái đánh giá hai con người Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ, sau đó mới thẳng đến lộc cộc chạy ra đi.
"Thất Lục..." Cậu bé kia vừa đi, Hướng Mạn Quỳ lại muốn để cho Hàn Thất Lục cười một cái.
Lần này Hàn Thất Lục lập tức liền đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: "Anh không đói bụng, em ăn trước đi, anh lên lầu nghỉ ngơi một chút."
Chẳng lẽ cô lại làm sai chỗ nào? Hướng Mạn Quỳ nghĩ thầm, cô rõ ràng không có chỗ nào chọc Hàn Thất Lục mất hứng? Hàn Thất Lục tới cùng là làm sao vậy?
Không phải là bị bọn cướp kia đánh nên đầu óc hỏng rồi?
Miên man suy nghĩ một hồi, Hàn Thất Lục đã đi tới cầu thang. Cầu thanh là làm bằng gỗ, đều đã có thể thấy được đường vân trên cây cối. Biệt thự này thật sự là xây dựng theo phong cách thời phục cổ, anh rất thích phong cách này, nhưng là anh hiện tại không có tâm tình thưởng thức mấy thứ này.
"A! Thất Lục, để em đưa anh lên lầu đi." Hướng Mạn Quỳ phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo, lại túm lấy cánh tay Hàn Thất Lục nói: "Anh lần đầu tiên tới đây, vẫn lại là để em đưa anh đi lên."
Hàn Thất Lục không có cự tuyệt, cũng không có đẩy Hướng Mạn Quỳ ra.
Cứ việc trong lòng bao nhiêu nghĩ muốn đẩy Hướng Mạn Quỳ ra, nhưng là Hàn Thất Lục biết, thật sự nếu không miễn cưỡng cố kìm chế một phen, sợ là Hướng Mạn Quỳ sẽ nhìn ra sơ hở. Thông minh, nên cần phải có dũng có mưu, vẫn nên tiếp tục nhẫn nại. Đúng vậy, nhẫn nại!
"Em thường xuyên tới chỗ này?" Hàn Thất Lục mở miệng nói, tận lực bắt chính mình thanh âm trở nên ôn hòa một chút.
Hướng Mạn Quỳ vội vàng cười đáp lại: "Thật cũng không phải thường xuyên, đã tới như thế ba bốn lần. Bất quá mỗi lần tới đều ở lại chỗ này hai ba ngày, không khí nơi này rất tốt với làn da."
Hàn Thất Lục ngữ khí ấm áp, để cho Hướng Mạn Quỳ thoáng an tâm. Khả năng anh thật là bởi vì mệt mỏi mới tâm tình không tốt?
"Bên này là phòng ngủ chính, hai bên đều có một gian phòng ngủ, bất quá không có phòng lớn." Hướng Mạn Quỳ vừa nói một bên đẩy cửa ra, bên trong vẫn như cũ là phong cách thiết kế thời Trung Cổ, nhưng bên trong vẫn có điều hòa, điều hòa bị nước sơn màu bằng gỗ phủ lên, nhìn như hoa văn, không cẩn thận nhận sẽ không nhận ra đó là điều hòa.
Mà đèn còn có đèn treo thời trung cổ, nhưng chút ngọn nến này bị đổi thành bóng đèn điện.
Kéo lại cái ga giường sau đó mở đèn phòng lên, bên trong phòng lập tức trở nên ấm áp.
"Em đi xuống ăn cơm trưa đi." Hàn Thất Lục từ bên giường ngồi xuống, một bên cởi áo khoác vừa nói.
Hiện tại, chỗ dựa vững chắc nhất cho Hướng Mạn Quỳ là Hàn Thất Lục, cô ta quyết sẽ không bỏ qua một một cơ hội cùng Hàn Thất Lục thân mật. Chỉ thấy cô đi lên phía trước vài bước, hai tay từ phía sau ôm lấy vòng eo Hàn Thất Lục, đem một bên đôi má dán tại trên lưng Hàn Thất Lục, thở ra nói: "Em cũng đột nhiên không muốn ăn, một mình em cũng ăn không vô, chúng ta cùng nghỉ ngơi một chút đi?"
Cô ta sợ Hàn Thất lục cự tuyệt, vội vàng bổ sung thêm: "Lâu rồi em mới lái xe xa như vậy, thật sự mệt mỏi."
Hàn Thất Lục không nói gì, tay nắm chặt ra giường, mặt cố nén kích động muốn túm cô ta ném ra, gian nan gật gật đầu.
Anh đồng ý rồi!
Hướng Mạn Quỳ mừng khôn tả xiết, tươi cười lại phủ lên gò má.
"Thất Lục, em yêu anh.." Cô ta nói đích thực ba chữ, tuy nhiên chỉ có ba chữ, lại là cả cảm tình chân thành tha thiết.
Cô ta là thật nghĩ muốn cùng Hàn Thất Lục này sống bạch đầu giai lão.
Chỉ là hiện tại, hiện tại còn một số chuyện cần phải giải quyết, chưa thể toàn tâm toàn ý bên cạnh anh thôi.
"Được." Hàn Thất Lục âm thanh trầm thấp từ trong cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp, xem như đối Hướng Mạn Quỳ đáp lại.
Đạt được ý muốn, Hướng Mạn Quỳ buông ra, cực kì săn sóc tiếp nhận cái áo khoác mới cởi ra ở trên tay Hàn Thất Lục, xoay người đem áo khoác treo ở trên giá áo bên giường.
Hàn Thất Lục bên trong mặc một cái áo thun mỏng màu trắng, ôm sát trên người anh. Một lát sau, hai người đều đã nằm ở trên chiếc giường lớn kia, chỉ là hai người ở giữa cách ba bốn cm. Không khí trong phòng cực kỳ ấm áp, ngăng cách bên ngoài cảm giác mát, cho nên vừa lúc không cần đắp chăn đi ngủ.
"Thất Lục..." Hướng Mạn Quỳ bắt đầu di chuyển thân thể, nghiêng đi mình dụng một bàn tay lên người Hàn Thất Lục lúc lên lúc xuống trong ngực: "Em muốn về sau vừa tỉnh ngủ đều có thể nhìn thấy anh."
"..." Hàn Thất lục trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Anh sẽ đưa em một tấm ảnh chụp của anh."
Hướng Mạn Quỳ sửng sốt một hồi, Ngay sau đó ánh mắt cong lên, "Haha" nở nụ cười, cả người lại vẫn nhẹ nhàng vỗ một cái lên ngực Hàn Thất Lục: "Chán ghét anh! Anh thật là!"
Cô ta cho rằng Hàn Thất Lục là đang nói đùa, kỳ thật Hàn Thất lục cũng là nói thật sự. Bởi vì anh không có khả năng để cho Hướng Mạn Quỳ mỗi khi mở mắt liền nhìn thấy anh, vĩnh viễn không có khả năng!
Bởi vì vị trí bên gối kia, là muốn giành cho một người duy nhất, chính là nha đầu An Sơ Hạ kia! (Đúng rồi, làm vậy mới phải, mau đạp con quỷ kia xuống giường đi, nằm đó hoài, bà đây ko địch đoạn của 2 người nữa. Chỉ muốn đánh nhau thôi L)
"Ngủ đi, một giờ sau anh sẽ gọi em." Hàn Thất Lục nhắm mắt lại, không tiếp tục nói về đề tài vừa rồi.
"Vâng..." Hướng Mạn Quỳ gật đầu một cái, trong mắt dao động qua lại.
Tuy trên miệng cô ta là ngoan ngoãn đáp ứng nhưng linh hoạt treen người anh. Cứ như cái cái kén bị bao bọc cứng ngắt, không có chút chỗ hở nào chịu thoát ra khỏi ngực của Hàn Thất Lục.
Ngón giữa của cô ta hơi hơi dùng lực, mượn cổ tay lực theo kia vô hình cuộn tơ từ từ dời xuống, tiếp xúc đến đâu đều lưu lại điểm chọc người khác hỏa nhiệt. Loại cảm giác ngứa ngáy này, rất ít người có thể thờ ơ.
Hàn Thất Lục hơi hơi mở mắt, vừa lúc Hướng Mạn Quỳ từ bên tai anh thổi một hơi, khiến anh cực kì không thoải mái.
"Không náo loạn." Hàn Thất lục trong giọng nói nghe không ra vui hay tức giận.
Nhưng anh ít nhất không có lập tức ngăn cản, cô ta đang nghĩ anh phải hay không đang hoàn nghênh hành động này, muốn cô ta tiếp tục? Hướng Mạn Quỳ nghĩ như vậy, không có lập tức dừng động tác lại, mà là tiếp tục đem tay trái của chính mình hướng hạ thân Hàn Thất Lục di chuyển tới.
"Hí - -" Hàn Thất Lục hít một hơi, cơ hồ là lập tức mà đem Hướng Mạn Quỳ theo một cái nào đấy ra.
"Mạn Quỳ!" Anh trợn mắt trừng trừng, đáy mắt phóng ra tia nhìn cực kỳ bất mãn, Hướng Mạn Quỳ sợ tới mức run run lên, không dám tùy ý làm lại hành động vừa rồi.
"Em biết rõ... anh nghỉ ngơi, cái này cho anh nghỉ ngơi." Hướng Mạn Quỳ thu hồi tay mình, một lát sau, trong phòng lại trở về an tĩnh, mãi đến nghe thấy Hàn Thất Lục vững vàng hô hấp Hướng Mạn Quỳ mới dám buông lỏng một hơi.
Như thế nào cái người đàn ông này liên tục hai lần cũng chưa mắc câu?
Chỉ cần anh nguyện ý, chính mình liền nằm dưới thân thể của anh, đúng là vì cái gì... Vì cái gì anh liên tục hai lần đều đã cự tuyệt? Không phải là đàn ông luôn huyết khí sôi trào muốn làm chuyện đó sao.
Chẳng lẽ... Là chính mình mị lực không đủ? Chuyện này nếu truyền ra, chắc chắn là sẽ bị người khác cười đến rụng răng!
Hướng Mạn Quỳ không cam lòng cắn cắn môi dưới, từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng từ từ bước đi ra khỏi phòng. Hàn Thất Lục không đói bụng, nhưng cô ta là đói cực kỳ!
Thời điểm Hàn Thất Lục rời giường, Hướng Mạn Quỳ đã ăn xong cơm trưa tại biệt thự phía trước có một con mèo đang chơi đùa một cái giống cái tuyết cầu.
"Meo - -" Con mèo nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ cầm trong tay một cái đùi gà, khẽ kêu một tiếng, thừa dịp Hướng Mạn Quỳ không có phòng bị, nhảy một cái lên liền ngậm đi cái đùi gà của cô ta, rất nhanh biến mất trong tầm mắt.
"Cái gì thôi..." Hướng Mạn Quỳ không rất cao hứng.
Ánh mắt kia, tựa hồ mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, mà không phải nhìn một cái người trong lòng. Hướng Mạn Quỳ trong lòng có chút bối rối, Hàn Thất Lục cái loại ánh mắt này, giống như là có thể đem cô ta nhìn thấu thật đáng sợ.
"Thất Lục..." Một lát sau, Hướng Mạn Quỳ trấn định lại, bước tiếp bước nhỏ đi đến bên cạnh Hàn Thất Lục, cười hỏi: "Anh vừa thức dậy sao? Đã đói bụng chưa? Em hiện tại liền kêu người giúp anh hâm nóng đồ ăn, hoặc là anh vẫn lại là thích làm một phần đồ ăn mới?"
"Hâm nóng một lúc là được rồi, không cần lãng phí như thế." Hàn Thất Lục không làm ra bộ dạng Hàn gia đại thiếu gia khó tính, có vẻ bình dị gần gũi.
Dù sao một bàn lớn đồ ăn như thế nếu bỏ đi làm lại cái khác chỉ biết càng thêm lãng phí.
Cơm nước xong, Hướng Mạn Quỳ vốn định cùng Hàn Thất Lục đi dạo bên tron Sơn Trang, lại không nghĩ Hàn Thất Lục nói một lời cự tuyệt.
"Không cần, lúc này xuất phát, mới có thể trước khi trời tối đi tới Hướng gia. Chúng ta không nên để cho bà nội của em đợi lâu." Hàn Thất Lục nói xong liền đi lấy áo khoác.
Hướng Mạn Quỳ không có cách gì, nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục tiến vào biệt thự, cô ta hung hăng dậm chân một cái. Vốn nghĩ muốn thừa dịp thời cơ này cố gắng một lần, xem ra căn bản không hề tiến triển. Hướng Mạn Quỳ cảm thấy được chính mình cùng Hàn Thất Lục khoảng cách đột nhiên trở nên càng lúc càng lớn, cô ta thật không thích loại cảm giác này.
Từ biệt người đàn ông ngoại quốc tuổi trung niên đã đón tiếp bọn họ lúc đầu, hai người tiếp tục lên xe. Lần này vẫn như cũ là Hướng Mạn Quỳ lái xe, mặc dù có GPS, nhưng tình hình giao thông không có cập nhật thường xuyên, mà anh cũng không rành đường, vẫn lại là do Hướng Mạn Quỳ tương đối quen thuộc nên để cô ta lái xe là tốt hơn.
Bởi vì thiêm thiếp chỉ chốc lát nữa, mãi cho đến đến Hướng gia, Hàn Thất Lục đều không có ngủ tiếp quá. Cả người cũng không biết là như thế nào, đột nhiên nhớ lại mọi chuyện, trong lòng anh cũng hơi chút hỗn loạn.
Càng suy nghĩ nhiều về chuyện này, anh càng cảm thấy áy náy với An Sơ Hạ nhiều hơn, làm anh như không thở nổi.
"Đến chỗ." Hướng Mạn Quỳ dừng xe, nhà lớn của Hướng gia bên trong là không cho dừng xe, chỉ có thể được đỗ xe ở đối diện.
Cửa xe vừa mở ra, cũng không có nghênh đón người, Hàn Thất Lục trên mặt cũng nhìn không ra vui hay tức giận.
"Lúc này nên là còn có thể dùng kịp bữa tối, chúng ta đi thôi Thất Lục." Hướng Mạn Quỳ muốn ôm cánh tay của Hàn Thất Lục, nhưng là anh đột nhiên né tránh sang bên phải một phen, làm cho Hướng Mạn Quỳ cực kì không vui.
"Xung quanh vẫn lại là có người đi đường, chúng ta không thể lại gây ra chuyện xấu nào lớn hơn nữa, ở bên ngoài vẫn lại là duy trì khoảng cách là tốt hơn." Hàn Thất Lục như vậy giải thích.
"Vâng." Hướng Mạn Quỳ trong lòng mặc dù có mất hứng, nhưng là đối với giải thích của Hàn Thất Lục không thể nào phản bác.
Hai người một trước một sau đi đến nhà cũ Hướng gia...