Mục lục
Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ed:Thùy Tiên

Beta: Ngọc Duyên + LaPluie


"Tại sao, phải tìm cách hãm hại!" Manh Tiểu Nam bĩu môi, ngoan ngoãn hạ giọng: "Cậu đừng thấy Tư Đế Lan mỗi người chỉ biết ăn uống vui chơi, thật ra thì, trong lòng mỗi người bọn họ cũng tựa như gương sáng đó! Thậm chí tớ cũng biết, trên thương trường không hề có bạn tốt, lợi ích mới là thứ quan trọng nhất! Cậu nói như vậy tớ đã hiểu, thật sự bắt ép Tiêu Minh Lạc phạt chạy sao? Tớ cũng không thể giương mắt nhìn anh ấy bị phạt như vậy!"

Nói xong, Manh Tiểu Nam tức giận chạy lên lầu, An Sơ Hạ muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.

Nhưng điều này cũng không cần cô ngăn cản nữa, đúng lúc vào học, loa phát thanh vang lên, Manh Tiểu Nam liền chạy như điên từ trên lầu xuống.

"Thật là xui xẻo! Tại sao lại quên..." Manh Tiểu Nam xếp hàng, vừa oán trách được nửa câu, nghiêng đầu nhìn thấy chủ nhiệm lớp đang đứng ở phía trước cách đó không xa, không hài lòng nhìn cô. Cô vội vàng im miệng cúi đầu, giả bộ như đang nhìn dây giày bị tuột ra.

Ngược lại giờ thể dục buổi sáng không xảy ra chuyện gì lớn, Hàn Thất Lục mấy người bọn họ cũng đều an phận phận đứng xếp hàng trong đội hình. Mặc dù mấy vị Đại thiếu gia này chẳng qua là tay đút túi quần, không tập thể dục, như vậy cũng đã tuân thủ quy định lắm rồi.

Nói xong, tiếng nhạc thường ngày không vang lên, mà Hiệu trưởng cầm micro đứng phát biểu trên bục.

Cụ thể hiệu trưởng nói cái gì Manh Tiểu Nam cũng không có nhớ rõ, nhưng cô nhớ, Hiệu trưởng lặp lại bốn lần, "Gần đây tôi muốn quản lý nghiêm ngặt tất cả học sinh từ mọi phương diện."

"Ôi chao!" Manh Tiểu Nam hướng về phía An Sơ Hạ nháy mắt nói: "Đợi lát nữa đi đến cuối hàng đi."

Tại sao lại đi đến cuối hàng An sơ Hạ cũng không hỏi, chỉ gật đầu một cái sau đó tiếp tục nghe Hiệu trưởng phát biểu.

Rốt cục ông cũng nói xong, tiếng nhạc lại vang lên, hai người rất ăn ý lui về phía sau, lui thẳng đến đến hàng cuối cùng.

"Đi!" Manh Tiểu Nam kéo tay An Sơ Hạ, lấy hàng phía trước mặt làm lá chắn, nhanh chóng lôi kéo cô chạy tới chỗ Hàn Thất Lục.

Tiêu Minh Lạc sớm đã chú ý đến Manh Tiểu Nam, giờ phút này anh đã đứng ở hàng sau cùng. Thấy Manh Tiểu Nam thở hồng hộc chạy về phía mình, anh lắc đầu và nói: "Em không nghe Hiệu trưởng nói sao? Bị bắt được thì làm sao bây giờ?"

"Ở đâu dễ dàng bị bắt như vậy được!" Manh Tiểu Nam lè lưỡi một cái, liếc mắt thấy Hàn Thất Lục đang từ trong hàng phía sau đi tới chỗ bọn họ.

Cô mỉm cười đen tối, buông tay An Sơ Hạ ra.

Hàn Thất Lục đã đi tới hàng phía sau, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ âm thầm đứng sau lưng An Sơ Hạ.

Đến lúc giải tán, chủ nhiệm lớp đã biến mất, cũng không cần lo lắng bị ông phát hiện. Tuy nhiên không thiếu người tốt vẫn đưa ánh mắt tới đây.

Mọi người rời khỏi sân tập, hàng ngũ cũng tự giải tán, An Sơ Hạ đang muốn đi về hướng phòng học, bàn tay cô lại bị một bàn tay khác nắm lại.

Quay đầu nhìn lại, trừ Hàn đại thiếu gia còn có ai có thể nắm tay cô?

Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, dường như anh cũng không hiểu được, tại sao mình lại nhìn chằm chằm một cách quái dị lâu như vậy. Không biết Tiêu Minh Lạc đã cùng với Tiểu Nam đi đâu mất, còn Lăng Hàn Vũ đã sớm trốn từ lúc phát thanh, hiện tại đương nhiên không ở nơi này.

Xung quanh người đến người đi, Hàn Thất Lục cứ như vậy nhìn cô không chớp mắt.

An Sơ Hạ rút cuộc cũng thoát khỏi im lặng, liếm đôi môi khô, nói: "Nhìn tôi làm gì? Có chuyện cần nói sao."

Hàn Thất Lục lắc đầu một cái: "Không có gì."

Nói là không có gì, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô.

An Sơ Hạ cũng không sợ bị giáo viên nhìn thấy, dù sao, cô và Hàn Thất Lục là quan hệ hôn thê, nhiều nhất chỉ bị nhắc nhở nên "khiên tốn một chút", nên vẫn để anh lôi kéo như vậy.

Nhưng lần này Hàn thất lục không im lặng nữa, mà dùng bàn tay còn lại không nắm tay của cô, đưa vào túi áo khoác đồng phục của cô.

"Năm mươi vạn, mật mã là sáu số 0."

Tôi tin rằng khi bất cứ người đàn ông nào nói lời này đều vô cùng đẹp trai, Hàn Thất Lục dĩ nhiên còn đẹp trai hơn, anh không đợi An Sơ Hạ nói gì, cau mày nói: "Tôi không quan tâm em dùng nó làm gì, nhưng nếu em người của tôi, tôi nhất định không cho phép em gặp chuyện bất trắc, hi vọng tiền này dùng việc chính đáng."

An Sơ Hạ chớp mắt, cô biết, nếu như Hàn Thất Lục cố ý muốn biết năm mươi vạn cô dùng để làm gì, ở đâu? Thì anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể biết hết mọi chuyện.

Nhưng Hàn Thất Lục sẽ không làm như vậy.

Mặt trời trên đỉnh đầu chói lọi, hôm nay thời tiết rất tốt, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy ngứa ngáy lòng một chút, giống như là có thứ gì đó chạm nhẹ vào trái tim nhỏ bé của cô.

"Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ nhìn Hàn Thất Lục bằng ánh mắt rạng rỡ, nói từng câu từng chữ: "Thật là chịu thua anh!"

Cuối cùng, cô vẫn là đem tất cả mọi chuyện kể cho Hàn Thất Lục. Anh đứng tại chỗ kiên nhẫn nghe, có anh đứng ở đây, không ai dám dám tới lén nghe trộm.

Trong khi lắng nghe, Hàn Thất Lục cũng không giương mắt nhìn cô. Chẳng qua là anh thỉnh thoảng gật đầu, hoặc là nhíu mày nhăn mặt một cái. Cuối cùng, An Sơ Hạ nói: "Loại người như Triệu Dĩnh, không thể dùng cứng rắn, cô ta là người không sợ chết. Cho nên, dùng năm mươi vạn để đổi lấy thông tin từ miệng cô ta, là biện pháp tốt nhất."

"Tôi không tin có người không sợ chết." Lúc này Hàn Thất Lục mới nhìn thẳng vào mắt cô một lần nữa và nói: "Nhưng, nếu em đã quyết định, thì cứ làm như vậy đi."

Giọng nói Hàn Thất Lục nhàn nhạt, nhưng khiến cho người nghe cũng nhận ra được sự cưng chiều trong đó. An Sơ Hạ không khỏi cảm khái trong lòng. Anh chàng này, nếu có thể vẫn dịu dàng như vậy, ngược lại cô thật sự nguyện ý lập tức tha thứ cho anh.

Nhưng chưa nói tới tha thứ hay không tha thứ, nói đến chuyện Hàn Thất Lục lừa dối cô cũng tính là sai trái, chẳng qua là cô ỷ vào trong lòng anh có cô, tự mình hờn dỗi thôi.

Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ ngước mắt gọi tên của anh, vừa dịu dàng lại vừa bình tĩnh: "Hàn Thất Lục."

"Ừm." Hàn Thất Lục nhàn nhạt đáp lại tiếng, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Chúng ta..." Cô kéo dài thanh âm, ngay cả Hàn Thất Lục cũng không nhịn được cau mày chờ nghe tiếp. Vậy mà chuông vào học lại vang lên đúng lúc này, An Sơ Hạ thu lại lời vừa muốn nói, chỉ nói: "Bị muộn rồi, đi mau!"

Hàn Thất Lục nhìn bóng lưng An Sơ Hạ từng bước từng bước xa dần, niềm vui dâng lên từ đáy mắt.

Mặc dù, sáng nay Hiệu trưởng kiên quyết sẽ quản lý học sinh nghiêm ngặt, đối việc đi muộn, loại chuyện này cũng sẽ xử phạt nghiêm khắc hơn. Nhưng Hàn Thất Lục là ai đây? Nếu anh sợ đến muộn, thật uổng công anh đã cơm nhà họ Hàn nhiều năm như vậy.

Anh bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, chậm rãi gõ một chuỗi các từ. Ngay sau đó bỏ di động lại vào túi, đi thẳng về hướng phòng học.

Người có thể vì người mình thích làm bất cứ việc gì, chính là Manh Tiểu Nam. Chuông vào học vang liền nhận thức nghiêm túc, thực sự lấy sách giáo khoa và bút ra ghi chép. Nhưng mỗi câu mỗi chữ giáo viên chủ nhiệm nói cô cũng nghe không vào. Không giống như trước kia chơi bài cùng mọi người xung quanh cô luôn đứng thứ nhất.

May mắn thay giáo viên chủ nhiệm vào lớp chậm, An Sơ Hạ cũng tránh được một kiếp nạn. Mà Hàn Thất Lục, dù gì anh cũng mang họ Hàn, ngoại trừ giáo viên môn Tiếng anh cố tình ép buộc, còn giáo viên này cũng không dám làm khó anh như vậy.

Một buổi sáng rút cuộc cũng trôi qua, tiếng chuông tan học vang lên, An Sơ Hạ cầm điện thoại di động, đứng ở vị trí của mình chờ Manh Tiểu Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK