Beta by TrầnNguyễnThùyDương( DươngArien)
Bởi vì lúc trước Hàn Thất Lục cầm điện thoại xem thời gian một lần, sau đó ở trước bàn ăn ngồi xuống, thuận tay liền để điện thoại ở trên bàn ăn. Hàn quản gia đứng một bên không bất động chờ đợi có vẻ đã lâu, cho nên khi để điện thoại di động xuống thời điểm màn hình điện thoại di động còn sáng. Không nghĩ qua là, Ba Tư liền nhìn đến màn hình điện thoại đi động của Hàn Thất Lục. Tấm ảnh nền trên đó sáng lạn lại không ai khác là cô nữ sinh cười nghịch ngợm, cũng không phải con gái bảo bối của ông, mà là An Sơ Hạ. Cái nhìn này lập tức lại khơi dậy tức giận mới vừa rồi, nhưng ông lại không thể trực tiếp chất vấn Hàn Thất Lục. Cho nên liền đem tất cả tức giận đều đã đổ tại trên người An Sơ Hạ. Mà An Sơ Hạ không giống như cô gái Ba Tát Lệ của ông ta, động một tí liền đánh người mắng chửi người, tựa như cực kỳ có thể nhẫn nhịn.
Mặc kệ là ở trong xã hội, trường học, trên thương trường hoặc là bất kỳ chỗ nào, có thể nhẫn nhịn mọi người là người mạnh mẽ. Mà An Sơ Hạ đối mặt Ba Tư bới móc, chỉ là trước sau nói câu thực xin lỗi, liền đem chiếc đũa một lần nữa hạ xuống, sắc mặt bình tĩnh chờ Ba Tư động chiếc đũa trước. Xem thế này Ba Tư ngược lại cảm thấy được càng thêm không hờn giận.
Vừa ngửa đầu, ông ta không hề động chiếc đũa, chỉ là hớp một ngụm rượu đỏ sau đó nhìn Hàn Thất Lục nói: "Thất Lục này, con cảm thấy con với Ba Tát Lệ nhà chúng ta khi nào thì đính hôn là tốt hơn? Chuyện này dù sao cũng là chuyện của hai người các con, vẫn lại là do các con tự quyết định là tốt nhất."
" Đính hôn"...
Hai từ này lập tức liền chạm đến đến thần kinh mẫn cảm của An Sơ Hạ, sắc mặt của cô cũng lập tức từ hồng nhuận, biến thành trắng nhợt, làm cho người ta nhìn nhịn không được muốn yêu thương ôm vào trong lòng.
Có một chút, Ba Tư là thừa nhận. Tuy nhiên con gái ông Ba Tát Lệ cũng được tính là rất xinh đẹp, nhưng nhìn An Sơ Hạ đúng là, thoạt nhìn xem chỉ cảm thấy dáng vẻ bình thường không gọi là quá xinh đẹp, nhưng khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện cô rất là lanh lợi, giống như một thiên sứ không nhuốm bụi trần.
Đặc biệt đôi mắt kia so với thế giới tối tăm là tròng mắt trong suốt như hồ nước trong vắt, làm cho người ta trong lúc lơ đãng liền rơi vào đó.
Ba Tát Lệ tuy xinh đẹp, nhưng loại xinh đẹp phổ thông bình thường, đúng là An Sơ Hạ kia vừa xinh đẹp, còn lại là khiến người ta càng nhìn càng thích. Nhưng đến hiện tại, ông ta vẫn như cũ không thừa nhận con gái bảo bối của ông ta từ nhỏ đã nhận sự Giáo Dục Đẳng Cấp Cao không thể so với An Sơ Hạ này gia thế tầm thường.
"Lại vẫn thất thần làm gì? Còn không mau ăn cơm muốn đói chết thì thi sao được điểm cao? Chủ nhân.... thân yêu của tôi?" Người nào nghĩ tới, Hàn Thất Lục giống như là thay đổi địa vị bản thân, không để ý đến Ba Tư có tiếng cũng có miếng mà nói, ngược lại cợt nhả quay mặt nhìn An Sơ Hạ tươi cười nói.
Giờ khắc này, Ba Tát Lệ sắc mặt giống như chết trân làm cho người ta sợ hãi, ngồi một chỗ vẫn không nhúc nhích.
Chủ nhân? Hàn Thất Lục cư nhiên gọi An Sơ Hạ là chủ nhân. Ba Tư sắc mặt cũng tự nhiên không có tốt hơn chỗ nào, giống y đúc vừa ăn phải một đóng phân, sau cùng ông ta làm bộ cảm khái một tiếng, nhắc nhở Hàn Thất Lục nói:
"Thất Lục, con xưng hô thế này, có vẻ không hợp thể thống lắm? "
Chú ý tới Ba Tát Lệ cùng Ba Tư sắc mặt biến hóa, Hàn Thất Lục đáy mắt lơ đãng lướt qua một tia cười lạnh, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, giấu ở nơi sâu nhất đôi mắt.
"A - - thật có lỗi! ~" Hàn Thất Lục ngữ khí thoải mái, giương mắt chống lại ánh mắt Ba Tư tiếp tục nói: "Sơ Hạ cô ấy có vẻ nghịch ngợm, thích thử chơi cái gì trò chơi chủ nhân, tuy nhiên cực kỳ ngây thơ, nhưng là... Con cũng cảm thấy rất thú vị. Cho nên con liền sắm vai của người hầu của cô ấy, cô ấy liền là chủ nhân của con."