Beta: Gấu
Bác sĩ chính là bác sĩ nam chuyên khoa sản, lúc đó cũng có chút danh tiếng, biết phá thai đối với một cô gái nghĩa là như thế nào. Huống chi, người phá thai thân thể ảnh hưởng thế nào ông là rõ nhất, cân nhắc, quyết định để cô ta sinh con ra!
Mà cô ta vừa vặn sắp đi Mĩ, vào lúc đó lặng lẽ sinh con chắc chắn là một biện pháp hay. Thêm vào hai người hổ thẹn về cái chết của kẻ say rượu kia, cộng thêm bản năng vốn có của một người mẹ, hai người liền đều đồng ý sinh đứa bé ra.
Chuyện nói tới đây, điện thoại di động Hàn Thất Lục phát ra một tiếng "pip pip" báo pin rất yếu.
Hàn Thất Lục nắm chặt điện thoại di động, cổ họng khô khốc hỏi: "Ông sẽ không nói cho tôi, ông cùng với cô ta chính là nhân vật chính trong câu chuyện năm xưa chứ?""
Điện thoại di động đầu kia im lặng lâu.
Vẫn là Hàn Thất Lục phá vỡ sự im lặng, tiếp tục hỏi: "Ông nghĩ tôi có thể tin tưởng cái chuyện hoang đường này."
Điện thoại di động đầu kia lúc này mới vang lên tiếng của bác sĩ.
"Năm năm trước, ngày mười một tháng chín, xác chết được người qua đường phát hiện mà báo án. Hàn thiếu gia nếu như không tin, có thể cho người đi điều tra hồ sơ cảnh sát chuyện năm đó thử xem có phải là có chuyện như vậy không." Đầu kia nói chuyện như con sóng lớn, nhưng đến khi kết thúc run giọng nói: "Hàn thiếu gia, tôi không có ý gì khác, nói việc này ra cho cậu biết, chỉ là muốn để cậu hiểu, Hướng tiểu thư cô ấy, cũng không phải là loại người giống như cậu đã nghĩ như thế. Còn hi vọng cậu có thể đối xử tử tế với cô ấy."
Hàn Thất Lục cũng không trả lời lại, đầu kia thở dài, cúp điện thoại.
Cuối cùng không có âm thanh, Hàn Thất Lục tiện tay đem điện thoại di động sạc điện, nằm trở lại trên giường. Chẳng biết vì sao, anh cảm thấy ngực nặng nề khác thường, mãi cho đến hoàng hôn lúc đó anh mới mơ mơ màng màng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ trời vừa sáng đã rời giường, nhưng đợi ăn xong bữa sáng Hàn Thất Lục cũng chưa xuống lầu, cô không thể làm gì khác hơn là đi lên xe ngồi trước. Chờ đến hồi lâu cuối cùng Hàn quản gia nói một câu: "Thiếu phu nhân, sắp muộn rồi, người đi trước đi."
"Làm sao vậy Hàn quản gia?" An Sơ Hạ có chút bận tâm hỏi: "Là anh ấy thân thể không thoải mái sao?"
Hàn quản gia lắc đầu một cái, một mặt bất đắc dĩ nói rằng: "Thiếu gia dậy trễ, để người đi học trước.""
"Ừ, tôi biết rồi." An Sơ Hạ gật gù, bác tài xế liền khởi động xe.
Nói đến, Hàn Thất Lục tuy rằng luôn lên muộn, thế nhưng rất ít khi giống hôm nay như vậy mãi cho đến giờ lên lớp cũng không rời giường.
Thế nhưng ngoài cửa xe cảnh vật làm cho cô rất nhanh quên Hàn Thất Lục khác thường.
Chỉ thấy con đường thông suốt trước kia được phong ấn một nửa, có cảnh sát giao thông chính là đang xử lý sự tình, nhìn tình cảnh này hẳn là nơi này mới xảy ra tai nạn giao thông gì đó.
Nhưng chính là bởi vì...thế này, chỉ còn chừa lại một nửa con đường trở nên chật hẹp, thêm vào trên con đường này đều là xe đưa học sinh đi học. Tất cả mọi người vội vã đưa con đi học, ai cũng không chịu nhường ai, chen lấn trước sau thành ra tắc đường.
"Làm sao mà có thể kẹt thành như vậy! Vừa nãy nên đi một con đường khác." Bác tài xế oán trách một tiếng, cũng không thể làm sao, chỉ có thể chờ.
"Phiền người mở cửa." Ngoài cửa xe có cảnh sát giao thông lại đây gõ cửa, bác tài xế không thể làm gì khác hơn là đem cửa sổ kéo xuống.
"Cảnh sát giao thông các người xảy ra chuyện gì? Bất quá là xảy ra tai nạn giao thông, làm sao còn không thông một lối đi khác?" Bác tài xế tức giận hỏi.
An Sơ Hạ nếu như đến muộn, ông nhất định sẽ bị Khương Viên Viên mắng chết. Vì lẽ đó trong lúc nói chuyện với cảnh sát giao thông voo tình đem theo lửa giận.
"Rất xin lỗi, bởi vì sự cố người hai băng đản bởi vì tranh chấp rùm beng còn đánh nhau, vì lẽ đó người cục cảnh sát cũng đã tới. Tôi là muốn nhắc nhở ông, phía trước đường đã kẹt cứng xe, nếu như ông muốn đưa học sinh đi học, thì xin đổi một con đường khác. Rất xin lỗi." Cảnh sát giao thông nói xong cũng lại đi thông báo những xe khác.
Vào lúc này xe mặt sau bị che lấp bởi rất nhiều xe, muốn lui ra vốn là không thể nào.
"Vậy phải làm sao bây giờ?!" Bác tài xế thở dài một hơi.
"Hay là như vậy đi, chính con ở đây xuống xe đi đường khác rồi ngồi xe công cộng, đợi nơi này thông thoáng thì bác liền đem xe trực tiếp trở về." An Sơ Hạ đề nghị: "Người xem bọn họ cũng xuống xe ở đây, nếu như ở chỗ này chờ không biết phải chờ tới lúc nào đây!"
"Chuyện này......" Bác tài xế mặt lộ vẻ do dự.
"Bác cũng đừng do dự nữa, nhanh mở khóa, con liền ở xuống xe ngay ở đây." An Sơ Hạ giục một lúc bác tài xế mới mở khóa xe cho cô đi ra ngoài.
Trên con đường này đã bị xe hoàn toàn kẹt cứng, vì vậy An Sơ Hạ sau khi rời khỏi đây dựa vào khẽ hở giữa xe này và xe khác, trực tiếp đi ra con đường này, theo lối đi bộ đi về con đường phía trước.
Nói là đón xe công cộng, nhưng trên thực tế nơi này căn bản cản không có xe công cộng gì, xe công cộng cũng bị kẹt lại đằng kia rồi. An Sơ Hạ không thể làm gì khác hơn là đeo cặp sách lao nhanh, vẫn chạy phía đoạn đường kẹt xe.
Ngay khi cô dự định cứ như vậy chạy đi trường học lúc đó, đột nhiên sau đó nghe thấy truyền đến vài tiếng chuông xe đạp "Linh kinh leng keng ". Cô nghi hoặc mà dừng bước sau đó nhìn lại.
Hóa ra là Lưu Đông Vũ, chỉ thấy miệng anh ta bên trong ngậm cái bánh bao, hỏi mơ hồ không rõ: "Sơ Hạ! Cô sao lại đi đường này vậy?""
Vừa nhìn thấy Lưu Đông Vũ, An Sơ Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn sợ đến muộn đây, anh đã tới. Trên đường kẹt xe, tôi chỉ có thể chính mình chạy tới, anh có thể chở tôi đi học không?"
"Đương nhiên!" Lưu Đông Vũ thành thạo đem bánh bao nuốt xuống bụng, đem xe đạp dừng bên người An Sơ Hạ.
Ven đường cây ngô đồng không ngừng lùi về sau, sáng sớm gió thổi qua gò má của cô, An Sơ Hạ cảm thấy hơi có chút lạnh, nắm thật chặt lòng bàn tay, nắm lấy quần áo Lưu Đông Vũ, mượn người anh ta cản trở gió lạnh.
"Đông Vũ, đến mùa đông anh cũng phải đi xe đạp đi học sao? Khi đó tuyết ít nhưng sẽ rất lạnh!" An Sơ Hạ không nhịn được nói.
Lưu Đông Vũ đón gió không để ý dáng vẻ chút nào, lớn tiếng nói: "Nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì lạnh? Đi thôi, nắm chặt, chúng ta tăng tốc!"
Lưu Đông Vũ vừa dứt tiếng, xe đạp đột nhiên tăng tốc, An Sơ Hạ sợ đến không dám nói nữa, nhắm mắt thật chặt lại.
Gió từ bên tai rít qua, mặc dù có chút lạnh, nhưng ngược lại rất kích thích!
Một tiếng "Két ——", xe đạp đột nhiên ngừng lại, An Sơ Hạ mở mắt ra, hóa ra đến trường rồi.
"Còn sáu phút lên lớp, thế nào? Tôi đạp xe tốc độ rất lợi hại chứ?" Lưu Đông Vũ đắc ý xoay đầu lại nói.
"Được được được, anh lợi hại, anh lợi hại nhất." An Sơ Hạ bĩu môi, từ xe đạp nhảy xuống.
Ngay vào lúc này, thân thể đột nhiên vang lên tiếng xe chói tai.
An Sơ Hạ suýt nữa bị giật mình.
Là tên nào to gan như vậy?
An Sơ Hạ nghi hoặc mà xoay người, đúng dịp thấy Hàn Thất Lục bước xuống xe, vẻ mặt đó giống như là muốn giết người vậy.
"Này —— em làm sao ngồi trên xe đạp của anh ra đến? Tài xế đâu? Không phải nói em ngồi xe đi trước sao?" Hàn Thất Lục đi tới trước mặt hỏi, từ ngữ liên tiếp trong miệng anh ta nhảy ra.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Thất Lục thiếu gia sao trông rất giống tâm tình không tốt?"