Khi còn nhỏ hắn rất muốn kết bạn, nhưng sự thật đã làm hắn vỡ mộng. Từ đó về sau hắn không tin tưởng người nào nữa, tính cách bắt đầu thay đổi. Hắn có thể mới cười trước mặt, nhưng một giây sau hắn có thể đâm chết ngươi.
Mãi đến lúc hắn học nhà trẻ mới gặp được một mối quan hệ giống như gia đình, không chỉ có Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ, còn có... Hướng Mạn Quỳ. Sau đó, hắn mới trở lại bình thường. Nhưng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như trước, nghi ngờ bất kì kẻ nào, chán ghét những người xuất hiện bên cạnh mình vì một lợi ích nào đó.
Không biết tại sao, lúc Hàn Lục Hải nhắc đến tên Hướng Mạn Quỳ, sắc mặt có chút kỳ lạ. Nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, vậy nên ông không nghi ngờ gì.
Lúc Hàn Lục Hải nói xong, trong lòng An Sơ Hạ đột nhiên dâng lên một sự thương cảm.
Nhà cô tuy nghèo, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thiếu bạn bè. Mỗi một người bạn đều là thật lòng, mặc dù nhà cô rất nghèo, nhưng từ thời thơ ấu cho đến bây giờ cuộc sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Nhưng còn con cái của những kẻ có tiền thì sao? Thời thơ ấu bọn họ không hề có bạn bè. Có lẽ bạn bè đối với người nghèo như cô rất bình thường, nhưng đối với Hàn Thất Lục mà nói, có lẽ nó rất xa xỉ.
Vì nghi ngờ cô, vì không tin tưởng, vì có cảm giác cô độc từ nhỏ, Hàn Thất Lục mới chán ghét sự đột nhiên xuất hiện của cô đi?
Lúc này, cô đột nhiên rất hiểu Hàn Thất Lục.
"Chú Hàn, con nghĩ, con biết chú muốn nói gì." Cô để lộ ra một nụ cười khéo léo.
Hàn Lục Hải vui mừng vỗ vai An Sơ Hạ: "Tốt lắm, chú biết con là một đứa trẻ ngoan. Có lúc, Thất Lục ngang ngạnh giống một đứa trẻ lên ba, hy vọng lúc đó, con có thể hiểu nó một chút."
An Sơ Hạ gật đầu: "Con biết rồi, chú Hàn."
"Ya!" Hàn Lục Hải khoát tay nói: "Đừng gọi ta là chú Hàn, gọi là dượng đi. Gọi chú Hàn nghe thật xa lạ."
An Sơ Hạ cười, gọi một tiếng dượng.
"Được rồi, sắp chín giờ rồi. Nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi xem dì con." Hàn Lục Hải dặn dò một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Lúc này, cô rất hâm mộ Hàn Thất Lục. Tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm túc, trong lòng thật ra lại rất yêu thương cha hắn. Mà cô... từ nhỏ đã không có cha, bị người ta đối xử như đứa con hoang.
Đưa tay lau đi khóe mắt hơi ướt, cô cũng đi lên cầu thang. Bài tập hôm nay làm còn chưa xong!
Mà hình ảnh bên nhà Tiêu Minh Lạc vốn không nhẹ nhàng như vậy...
"Không phải chứ? Cậu muốn ngủ lại đây?" Tiêu Minh Lạc mặc bộ đồ ngủ cả người màu trắng, mở cửa phòng mắt nhắm mắt mở nhìn Hàn Thất Lục hỏi.
Hàn Thất Lục ngồi xuống giường xong lại leo lên thẳng trên giường: "Sao? Cậu không đồng ý?"
"Không phải là không đồng ý." Tiêu Minh Lạc rối rắm tiếp tục nói: "Nếu mẹ cậu trách tội, không phải tôi là người nhận tội thay đi? Mới có chín giờ, về mau đi!"
Rất nhanh đi qua ôm lấy cổ Tiêu Minh Lạc, hắn mỉm cười nói: "Cậu thật sự muốn tôi quay về?"