Beta: La Pluie
Manh Tiểu Nam lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cô nhịn không được âm thầm suy nghĩ trong lòng, nói chuyện cùng Hàn Thất Lục, thật sự đúng là nguy hiểm!
Theo Lệ Giang xuôi dòng, đến cửa sông đã là mặt biển, khu vực gần cửa biển diện tích cũng trở nên lớn hơn. Con sông này trước kia nghỉ hè cô cũng thường tới chơi đùa, lúc ấy cũng không cảm thấy nơi này lại rộng như vậy, cho đến khi đi tới thượng nguồn con sông mới có cảm giác này.
Nhưng mà, Sơ Hạ...cậu đang ở đâu?
Cô âm thầm nắm chặt di động trong tay, dựa theo Hàn Thất Lục nói, mở to mắt nhìn mặt sông. Lúc này, rút cuộc cô cũng hiểu, mấy ngày này Hàn Thất Lục phải vật lộn để sống như thế nào, một ngày dài như một năm, thêm một ngày trôi qua, hy vọng tìm thấy Sơ Hạ lại càng giảm đi một chút.
"Thất Lục thiếu gia." Sau một thời gian, Manh Tiểu Nam mới mở miệng hỏi: "Con sông có nhiều nhánh như vậy, mọi người đã tìm kiếm hết chưa?"
Hàn Thất Lục gật đầu: "Lúc trước không nghĩ phải tìm ở nhánh, hôm nay đã phái người đến từng khu vực để tìm người."
Sau khi Hàn Thất Lục trả lời sau, lại rơi vào trầm mặc. Nhân viên cứu hộ trên ca nô được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng không nhiều lời, điều này khiến cho người vốn hiếu động như Manh Tiểu Nam càng thêm không thoải mái.
"Cái kia, Thất Lục thiếu gia..." Manh Tiểu Nam nhịn không được lại nói thêm: "Khóe miệng của anh, dính một cái gì đó."
Hàn Thất Lục đưa tay lên sờ soạng, chỉ là một vết bẩn thôi.
Lại tiếp tục trầm mặc.
Mười phút sau, Manh Tiểu Nam quay đầu nhìn Hàn Thất Lục: "Thất Lục thiếu gia..."
Hàn Thất Lục rời ánh mắt khỏi mặt sông, anh quay sang, lúc này trái lại anh là người mở miệng trước: "Cô có thể bỏ hai từ "thiếu gia" đi, cô là bạn của Sơ Hạ, còn là bạn gái của Minh lạc, không cần gọi tôi như vậy."
"Tôi không có cực kỳ tôn trọng anh..." Manh Tiểu Nam vội che miệng, tiện đà nhanh chóng giải thích: "Không phải tôi không tôn trọng suy nghĩ đó của anh, kỳ thật tôi cũng sớm nghĩ muốn sữa lại, chỉ là, gọi đều như vậy đã thành thói quen, trong chốc lát, cũng khó mà thay đổi."
Hàn Thất Lục gật gật đầu: "Tuỳ cô."
Thật sự là một chữ trân quý như vàng!
Vừa chuẩn bị rơi vào giữa bầu không khí im lặng nhàm chán, Manh Tiểu Nam trời sinh đã không thích trầm mặc, cô lấy vươn tay lấy di động ra, di động hiển thị hiện tại đã là hai giờ chiều. Một cách vô thức, cô đã tới nơi này hai tiếng đồng hồ rồi. "
"Đợi một chút!" Manh Tiểu Nam gõ đầu, giống như nhận ra một chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục: "Thất Lục thiếu gia! Tôi nghe Sơ Hạ nói, có phải anh đã cài một phần mềm định vị trong điện thoại của cô ấy phải không?"
Chuyện này Tiêu Minh Lạc cũng đề cập qua, Hàn Thất Lục từ trước đến nay không hề nghĩ, việc bản thân mình cài phần mềm định vị trong điện thoại di động của An Sơ Hạ lại có nhiều người biết như vậy.
Anh nhìn mặt sông, nhíu mày, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ nói: "Tôi đã sớm nghĩ tới điểm này, tuy nhiên, di động của cô ấy hẳn là đã hư hỏng, phần mềm định vị căn bản không thể biết cô ấy ở vị trí nào."
"Cũng phải!" Manh Tiểu Nam lại gõ đầu mình, Sơ Hạ mất tích trên dòng Lệ Giang, không phải trên đất liền.
Xem ra biện pháp này, là không thể thực hiện được rồi.
Manh Tiểu Nam thở dài.
Mười phút sau.
"Thất Lục thiếu gia..." Manh Tiểu Nam mở miệng lần nữa.
Hàn Thất Lục lần này đã quay đầu lại, một cặp mắt đen trộn lẫn một tia thiếu kiên nhẫn nói: "Chuyện gì?"
Manh Tiểu Nam yếu ớt nói: "Tôi vẫn muốn xem điện thoại di động của anh một chút, có thể chứ? Nhờ đâu điện thoại di động của cô ấy về sau có thể sử dụng lại được..."
Mặc dù, điều này xác suất rất ít, thế nhưng, cô vẫn muốn thử một lần. Ít nhất so với việc ngớ ngẩn ngồi một chỗ ở đây như vậy, hoặc mở to hai mắt nhìn chằm chằm chẳng có mục đích tìm kiếm tốt hơn một chút. Dù sao, coi như chữa cho ngựa chết sống lại.
Hàn Thất Lục cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ móc điện thoại di động từ trong túi áo ném cho cô, cũng không sợ bị rơi xuống nước.
"Mật mã là sáu số chín, phần mềm tên gọi "định vị"." Hàn Thất Lục nói xong, cũng không nhìn Manh Tiểu Nam, tiếp tục chăm chú nhìn mặt nước, cùng nhân viên cứu hộ dò xét.
Manh Tiểu Nam dựa theo lời Hàn Thất Lục nói mớ khoá điện thoại di động ra, tiếp đó mở phần mềm "định vị" kia. Giao diện phần mềm đó rất đơn giản, chỉ là một tấm bản đồ, bên cạnh là nút zoom tỉ lệ, ở giữa hiện lên một hình tam giác nhỏ biểu hiện vị trí của người "bị định vị."
Vì vậy, hình tam giác nhỏ này chỉ sơ đầu hạ sở đang ở vị trí đó, không phải sao?
Manh Tiểu Nam nghi hoặc gãi đầu, cô cũng không chắc chắn, đưa tay ra kéo áo Hàn Thất Lục: "Thất Lục thiếu gia..."
"Lại làm sao vậy?" Hàn Thất Lục bây giờ đã mất hết kiên nhẫn, trong hai giờ đồng hồ, Manh Tiểu Nam đã gọi anh hàng chục lần, thử hỏi có ai không mất kiên nhẫn?
Manh Tiểu Nam da mặt dày, hiện tại cũng không Sơ Hạn Thất Lục, chuyển di động đến hỏi: "Hình tam giác nhỏ này có ý nghĩa gì?"
Vốn ánh mắt Hàn Thất Lục đang gắt gao nhìn chằm chằm cô dò xét nghi ngờ, Manh Tiểu Nam vừa nói như vậy, anh lập tức đi tới, có chút vội vã hỏi: "Tam giác nhỏ? Cái gì là hình tam giác nhỏ?!"
Chỉ có khi hiển thị vị trí của đối tượng theo dõi, màn hình mới có thể hiện ra hình tam giác nhỏ!
"Chính là nơi này a." Manh Tiểu Nam vẻ mặt bối rối: "Điều này là để tìm thấy người đang ở đâu, hoặc hình tam giác nhỏ này có phải là chỉ Sơ Hạ đang ở vị trí nào, đúng không?"
Hoặc là... vì tìm không thấy người, cho nên tùy tiện dừng lại ở một vị trí nhất định?
Hàn Thất Lục cầm lấy di động, tiện đà đứng bật dậy.
Sắc mặt âm trầm của anh, dường như giống với vừa nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, khiến Manh Tiểu Nam đang ngồi tại chỗ cũng không dám di chuyển.
"Hàn quản gia! Hàn quản gia!" Hàn Thất Lục lớn tiếng gọi, cách đó không xa một chiếc ca nô khác nhanh chóng rẽ sóng tung bọt nước phóng tới.
"Thiếu gia, có gì cần giao phó?" Hàn quản gia từ chiếc ca nô nhảy sang nơi Hàn Thất Lục đang đứng, bước lên phía trước vẻ mặt cung kính hỏi.
"Tìm được người rồi! Điều trực thăng tới, chúng ta nhanh chóng lên bờ đi, tôi muốn đến chỗ này!" Hàn Thất Lục nói như vậy, hốc mắt đã đỏ ửng lên, hiện tại vẻ mặt anh cũng không biết nên miêu tả như thế nào.
Manh Tiểu Nam cũng bị sốc, cô còn tưởng rằng hệ thống tùy tiện đặt hình tam giác nhỏ kia dừng một chỗ, không nghĩ tới Hàn Thất Lục nói là tìm được người!
Điều này có nghĩa là gì? Điều này chỉ An Sơ Hạ đang ở đó, chắc chắn rồi!
"Thất Lục thiếu gia! Tôi cũng phải đi!" Manh Tiểu Nam vội vàng phủi tay, đứng dậy.
"Được!" Hàn Thất Lục một lời đáp ứng, tiện đà làm ra một hành động khiến cho Manh Tiểu Nam kinh ngạc đến ngây người. Hàn Thất Lục cư nhiên ôm lấy cô! Hơn nữa còn ôm thật chặt, đến mức cô sắp hít thở không thông nữa!
Tiêu Minh Lạc, cứu mạng... Huynh đệ của anh muốn giết chết em - -
"Cảm ơn cô... Cám ơn..." Một giọt nước mắt, rớt trên vai Manh Tiểu Nam.
Đương nhiên, cô mặc rất nhiều áo, nên bản thân cô cũng không cảm nhận được điều này. Nhưng cô lập tức im lặng, cô cảm thấy được, chàng trai trước mặt này, nhìn thì là một nam sinh rất cứng rắn mạnh mẽ, trên thực tế, gần như đứng bên bờ vực của sự sụp đổ.
Sơ Hạ có thể cùng người như vậy ở bên nhau, hiện tại cô có thể yên tâm rồi.
Hàn quản gia tuy chưa hiểu rõ tình huống lắm, nhưng không nói hai lời, liền liên hệ với danh nghĩa Hàn Lục Hải điều động phi cơ trực thăng, hơn nữa để cho ca nô cập bờ. Sau khi làm xong toàn bộ việc này, thời điểm người lên bờ, Hàn quản gia mới đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra miệng.
"Thiếu gia, cậu nói, tìm được người? Là thiếu phu nhân sao? Cô ấy hiện tại ở nơi nào? Còn nữa, làm sao cậu biết thiếu phu nhân ở đâu?" Hàn quản gia hỏi xong liên tiếp mấy vấn đề, dường như tự mình ý thức được đã hỏi hơi nhiều, liền vội vàng ngậm miệng.
Hàn Thất Lục giờ phút này tâm trạng rất tốt, từ từ trả lời từng vấn đề của Hàn quản gia.
"Trước kia tôi đã cài trên di dộng của Sơ Hạ một phần mềm định vị, ngay từ đầu tôi mở ra xem không thể tìm ra cô ấy đang ở ở đâu. Hôm nay Giang Nam vừa mở ra xem, đã xuất hiện một vị trí. Cho nên, tôi nghĩ, cô ấy nhất định đang ở đó. Cho dù không ở tại vị trí định vị, nhưng nhất định ở gần nơi đó hoặc đã đi qua đó."
Hàn Thất Lục nói xong, lại vẫn cảm kích liếc mắt nhìn Manh Tiểu Nam mắt một.
Khiến Manh Tiểu Nam có chút xấu hổ không biết nên đặt tay ở chỗ nào. Cô biết rằng, Hàn Thất Lục trước đây, thái độ đối với cô không nóng cũng không lạnh. Tuy nhiên, so với những người khác vẫn nhẹ nhàng ôn hoà hơn một chút, nhưng vẫn là bộ dạng lạnh như băng.
Nhưng hiện tại, đúng là Hàn Thất Lục mới có một chút nhân tính.
Máy bay trực thăng rất nhanh đã tới bờ biển, nơi này là một khoảng đất trống, địa hình rất thuận lợi.
Ba chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ cánh, tiếng động rầm rầm cùng bụi bay ngập trời khiến cho Manh Tiểu Nam vội vàng bịt mũi và lỗ tai lại, cả người cô gần như ngẩn ngơ. Cô vẫn luôn cảm thấy ngồi máy bay trực thăng cực kỳ lợi hại, nhưng điều không thể bỏ qua đích thị là, tạp âm và tro bụi rất khủng khiếp!
Mãi cho đến Hàn quản gia cho cô đeo tai nghe và kính bảo hộ, cô mới cảm thấy toàn bộ cơ thể thoải mái hơn một chút.
Mười phút sau.
"Oa! Thật khá a! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đi trực thăng." Manh Tiểu Nam cực kì kích động nói to, cô và Hàn quản gia ngồi chung một trên một chiếc máy bay trực thăng, còn Hàn Thất Lục ở trên một chiếc máy bay trực thăng khác, còn lại một chiếc chỉ đi theo bọn họ.
Kỳ thật đừng nói đến máy bay trực thăng, trước kia dù là máy bay cô cũng chưa từng đi.
"Lần này chúng ta sẽ đi đâu?" Tạp âm thật sự là quá lớn, Manh Tiểu Nam chỉ có thể rống lên mới có thể khiến cho Hàn quản gia nghe thấy được cô nói cái gì.
"Cấp hai Thiên Hộ!" Hàn quản gia hét to mấy chữ này.
Manh Tiểu Nam biểu hiện vui mừng: "Sơ Hạ lão đại! Tiểu đệ ta đưa máy bay tới đón cậu!"
Trước khi lên đường đến trường cấp hai Thiên hộ, Hàn quản gia đã gửi thông báo cho các đơn vị, Hàn Lục Hải cũng lập tức nhận được tin tức này.
Lúc này, ông đang họp bàn về một dự án mới, đọc được tin nhăn thông báo này, ông trực tiếp ném tập văn kiện trong tay lên mặt bàn hội nghị dài, ngay sau đó cũng không quay đầu nhìn lại nói: "Tan họp!"
Tất cả mọi người lập tức choáng váng.
Lúc này cuộc họp vừa mới bắt đầu chưa đến mười phút, nội dung mới nói dở, tại sao lại tan họp?
Thư kí Hứa vàng nhặt đống tài liệu mà Hàn Lục Hải ném trên bàn rồi vội vàng chạy theo, còn tất cả các cổ đông đều ngây người đưa mắt nhìn nhau.
"Chủ tịch." Thư kí Hứa bước nhanh bắt kịp Hàn Lục Hải, thật thận trọng hỏi: "Ngài đây là..."
"Ta về nhà một chuyến, nếu không phải công ty phá sản, thì bất cứ việc gì cũng không được tìm ta." Hàn Lục Hải nói một câu như vậy, trực tiếp bước vào thang máy chuyên dụng của ông. Thư kí Hứa choáng váng đến ngây người đứng nhìn thang máy từ từ đóng lại.
Chị Hứa, chuyện này là thế nào? Tại sao đang họp lại như thế?" Một thư kí khác chạy lên phía trước bối rồi hỏi: "Chủ tịch Hội đồng quản trị muốn đi đâu?"