Beta: Gấu
Nghe thấy tiếng nói, Hàn Thất Lục dừng bước. Nhưng trọng điểm của anh không đặt ở việc này mà ở việc An Sơ Hạ không quay trở về.
Xoay người lại, Hàn Thất Lục hơi nheo mắt, đôi mắt hiện lên nét ngang tàn nguy hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Đông Vũ: "Dường như cậu đã quan tâm quá mức đến An Sơ Hạ?"
Trong lời nói này, trái lại có thể nghe thấy ý tứ của người nói.
Lưu Đông Vũ tự nhiên cảm thấy kì lạ, Hàn Thất Lục không phải đang bị mất trí nhớ sao, cho dù hiểu lầm rằng chính bản thân có ý tứ với An Sơ Hạ cũng không thể là phản ứng này? Mà còn nghe người yêu hiện tại của Hàn Thất Lục không phảu là minh tinh nổi tiếng hay sao? Lại còn đang diễn vở tuồng nào đây?
Người có tiền như Thất Lục thiếu gia đây đều làm cho người ta phải rung động sao?
Nghĩ tới đây, Lưu Đông Vũ mang theo ý thăm dò mà hỏi:" Đương nhiên là quan tâm đến An Sơ Hạ rồi, Sơ Hạ vừa thông minh lại còn xinh đẹp, người nào lại không thích chứ?"
Lưu Đông Vũ cố ý nói mấy lời này, nhưng hình như Hàn Thất Lục lại cho là thật rồi.
Chỉ thấy anh cắn chặt hàm răng, giống như một con sư tử bị chọc giận vậy.
" Cậu thích cô ấy?"
Lưu Đông Vũ biết Hàn Thất Lục là người không thể trêu chọc, nhưng dường như không khống chế được miệng mình mà nói:"Không được sao?"
Ba chữ kia thật sự đã chọc giận Hàn Thất Lục. Chỉ thấy anh nhanh chóng nắm lấy áo Lưu Đông Vũ, tay kia nắm chặt thành quả đấm, đấm thẳng vào mũi Lưu Đông Vũ.
Thêm một đấm tiếp xuống, Lưu Đông Vũ liền chảy máu mũi. Anh ta tự thấy mình đúng là quá đần độn rồi, để cho người khác đánh mình còn bản thân ngây ngố chịu đánh.
Anh ta lập tức đánh lại một phát, Hàn Thất Lục tuy nghiêng đầu tránh nhưng vẫn bị trúng vào khóe mắt.
" Khốn kiếp!". Ngay sau đó Hàn Thất Lục liền đánh trả một phát, Lưu Đông Vũ liền tránh qua trong gang tấc, hai lần đánh ở cùng một chỗ, xuống tay cũng không hề nhẹ.
Hàn Thất Lục vì một câu " Không được sao?" của Lưu Đông Vũ mà giận dữ, còn Lưu Đông Vũ đã sớm oán hận.
" Thiếu gia, đừng đánh nữa!" Từ trong garage một người vội vàng bước đến khuyên giải, nhưng bị hai người dọa ra khiếp sợ, liền lùi lại về đằng sau.
Thấy hai người đánh nhau đến bị thương mà không thể can ngăn, người hầu từ đại sảnh bên kia chạy tới. Hàn quản gia sau khi đi vào, trực tiếp đi về phía đại sảnh, giờ phút này người hầu chạy tới đúng lúc hai người nói chuyện.
" Phu nhân, không hay rồi, thiếu gia và con trai của Hàn quản gia đang đánh nhau."
Nghe thấy người hầu vừa thở hồng hộc vừa nói như vậy, cả hai người đều ngẩn ra, rất tự nhiên liếc nhau một cái rồi đồng loạt bước nhanh về đại sảnh.
"Cậu cho rằng bản thân là Hàn đại thiếu gia là giỏi lắm sao? Có thể tùy tiện làm tổn thương người khác sao?!"
Lưu Đông Vũ liền tung một cú đấm lên người Hàn Thất Lục.
Lần này Hàn Thất Lục rất chuẩn xác bắt được quả đấm của Lưu Đông Vũ: "Tôi không có làm tổn thương người nào!"
" Còn Sơ Hạ? Cậu dám nói cậu không làm tổn thương cô ấy? Ngay cả tôi vừa quen biết cô ấy không bao lâu, tôi cũng đã biết cậu làm ra những chuyện hoang đường gì!"
Lưu Đông Vũ nhanh chóng thu hồi quả đấm vừa rồi, ngay lập tức một quả đấm khác ập tới người Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục lại thần tốc né tránh, đá vào bụng Lưu Đông Vũ một đòn, lớn tiếng quát: "Chuyện tình cảm của bản thiếu gia không đến phiên cậu nhúng tay vào!"
Một đòn này quả thật vô cùng uy lực, cả người Lưu Đông Vũ nặng nề mà ngã xuống đất. Đúng lúc anh ta vừa đứng lên mặt đất đã nhìn thấy mấy bóng người từ xa đang vội vã đi tới. Anh đột nhiên căng thẳng, sắc mặt cũng dần trở nên bối rối.
Nhìn thấy Lưu Đông Vũ có biểu hiện kì lạ, Hàn Thất Lục cũng nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của anh ta, xoay người ra xa xem.
" Hai đứa dừng tay!" Chưa thấy người nhưng đã thấy tiếng, Khương Viên Viên chạy tới chỉ thấy cả hai đang đứng cùng nhau ở đại sảnh, không còn đánh nhau nữa.
Nhưng trên mặt hai người cũng có chút vết tích, Hàn Thất Lục vẫn khá hơn một chút, chỉ là khóe miệng và khóe mắt có vết bầm tím, còn Lưu Đông Vũ thì nghiêm trọng hơn một chút.
Đồng phục của hai người đều trở nên bẩn thiu, dơ dáy, áo đồng phục trắng của Lưu Đông Vũ còn có nhiều vết rách lớn.
" Sao hai người không đánh nhau tiếp đi?" Khương Viên Viên trợn tròn mắt: "Ta gần đây đang viết cảnh đánh nhau, để ta có thể trực tiếp nhìn rõ."
" Không rảnh, không quan tâm, không có hứng thú." Hàn Thất Lục nói liền ba chữ "Không", đi qua Khương Viên Viên, đi được vài bước, liền nghĩ tới Lưu Đông Vũ, quay lại nói với Hàn quản gia: "Hàn quản gia, là tôi đã ra tay trước, ông đừng trách cậu ta."
" Vâng...." Hàn quản gia vẫn giữ ngữ khí cung kính như trước, nhưng chính điều này lại càng khiến Lưu Đông Vũ phiền muộn.
Xung quanh anh có vài người, nhưng vẫn không thấy bóng dáng An Sơ Hạ đâu. Khương Viên Viên cảm thấy có chút nghi ngờ, đi lên vài bước, nói:" Đứng lại!"
" Lại có chuyện gì vậy?" Hàn Thất Lục không thể kiên nhẫn thêm nữa, bước đi có chậm dần nhưng không hề dừng lại.
" Sơ Hạ đâu? Không phải con bé trở về cùng con sao?"
Khương Viên Viên vừa dứt tiếng nói, Hàn Thất Lục lập tức xoay người nhìn Khương Viên Viên kinh ngạc hỏi:" Cô ấy còn chưa trở về sao?