Còn hai tên đệ tử chân truyền cũng phạm môn quy thì chỉ phải chịu gông xiềng rồi kéo tới Giới Luật Đường, so với sự thảm hại của Diệp Thành thì cách đãi ngộ mà bọn họ có được rõ ràng được ưu ái hơn.
“Diệp Thành, dùng Thiên Lôi Chú trong tông môn, tội này ngươi có nhận không?”, Doãn Chí Bình chắp tay đứng thẳng trước mặt Diệp Thành, nhìn Diệp Thành rồi cười lạnh lùng.
“Bọn họ muốn giết ta, ta chỉ bảo vệ mình mà thôi”.
“Giết ngươi? Ngươi có bằng chứng không?”, đệ tử của hai ngọn núi lần lượt lên tiếng.
“Diệp Thành, ngươi đúng là ngậm máu phun người. Rõ ràng là cọ sát, sao lại trở thành bọn ta giết ngươi được?”
“Doãn sư huynh minh xét, đừng nghe tên Diệp Thành này ăn nói hàm hồ, hắn rõ ràng đang biện lý do cho mình”.
Lúc này, từng đệ tử của hai ngọn núi lên tiếng nhốn nháo. . 𝒯ìm đọc thêm tại ﹢ 𝒯𝖱uM𝒯𝖱 𝐔𝑌E𝑁.𝑣n ﹢
“Diệp Thành sử dụng Thiên Lôi Chú, đáng chết”.
“Xử lý hắn”.
“Tuổi còn trẻ mà đã có dã tâm như vậy rồi, không biết hắn lớn tuổi hơn còn thế nào nữa”.
Trong Giới Luật Đường, tiếng mắng chửi, tiếng la hét của các đệ tử chân truyền vang lên không ngớt, bọn họ hết sức căm phẫn, đổi trắng thay đen và còn quay lại cắn người, quy tội hết cho Diệp Thành.
Lúc này Diệp Thành bị trói trên cột đồng giống như phạm nhân giết người chịu đủ lời dèm pha mắng chửi.
Trong Giới Luật Đường không chỉ có đệ tử chân truyền của hai ngọn núi mà còn có cả đệ tử của Hằng Nhạc Tông đi theo.
Mặc dù bọn họ biết chân tướng sự thật không phải như những tên đệ tử kia nói, nhưng không một ai đám dứng ra nói đỡ cho Diệp Thành, chỉ sợ sau này lại bị đệ tử của hai ngọn núi kia trả thù, và Diệp Thành lúc này chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Vốn chỉ là diễn kịch nhưng Doãn Chí Bình nghe đệ tử của hai núi nói xong thì mặt lạnh lùng nhìn sang Diệp Thành: “Diệp Thành, ngươi còn có gì để nói không?”
Diệp Thành không nói gì, còn có gì để nói, hắn còn có thể nói gì nữa sao?
Từ giây phút bị lôi vào Giới Luật Đường, hắn đã nghĩ tới kết cục của bản thân. Đệ tử hai núi và Giới Luật Đường đã liên thủ với nhau từ trước. Hắn chỉ là một tên đệ tử thực tập tu vi ở cảnh giới ngưng khí, chẳng có lấy một chỗ dựa, có nói thêm nhiều cũng vô dụng.
Hoặc có lẽ là hắn đã đánh giá thấp thủ đoạn của bọn họ, cứ thế lún sâu từng bước vào cái bẫy bọn họ gài ra từ trước.
Thế nhưng mãi cho tới lúc này, hắn lại không hề cảm thấy hối hận vì mọi việc mình làm cho Hổ Oa và Trương Phong Niên.
Lúc này Diệp Thành đột nhiên hiểu rõ giới tu sĩ không hề sáng đẹp như vẻ bên ngoài, sự tàn khốc trong đó quả khiến người ta phải xót xa.
Trước mặt, Doãn Chí Bình thấy Diệp Thành không nói lời nào thì lạnh giọng: “Ngươi không nói có nghĩa là nhận rồi phải không?”