“Được…được…”, Diệp Thành há miệng, chỉ cảm thấy cổ họng rất khát.
Hắn đã đoán đi đoán lại thực lực của Tử Huyên sau khi được thăng cấp thành Huyền Cấp, nhưng hắn cũng đã đánh giá Tử Huyên quá thấp, chỉ một chưởng mà đánh bay binh khí bản mệnh của đệ tử chân truyền, lần này Tử Huyên lại khiến hắn phải bất ngờ rồi.
Từ đòn đánh vừa rồi có thể thấy hình nộm Tử Huyên rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với hình nộm Huyền Cấp bình thường, chí ít thì còn mạnh hơn hình nộm Phong Ảnh.
Bịch!
Bịch!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Tề Dương đã chiến đấu với Tử Huyên, thế nhưng dù là đệ tử chân truyền, hắn vẫn yếu thế hơn so với Tử Huyên, hết lần này đến lần khác bị Tử Huyên đánh cho không ngẩng nổi mặt lên.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Lên hết đi”, Tề Dương rống lên.
Những tên đệ tử nội môn còn lại lúc này mới phản ứng lại, lần lượt vận chân khí, linh lực, binh khí hoặc huyền thuật mật thuật, tất cả đều xông lên đánh về phía Tử Huyên, những đòn công kích không ngớt xoay quanh Tử Huyên.
Lúc này, tim Diệp Thành như muốn nhảy lên đến tận cổ họng, hắn không biết Tử Huyên có thể chống lại nhiều đòn công kích cùng lúc thế này không. Nếu như bị đại chiêu nào đó đánh cho tan nát thì cái mà hắn tổn thất không chỉ là vài triệu linh thạch thôi đâu.
Có điều ngay sau đó, mắt Diệp Thành đã sáng cả lên.
Chỉ thấy Tử Huyên lơ lửng giữa không trung, hai tay nhanh chóng sử dụng thủ ấn, sau đó xung quanh nó hình thành nên một vòng xoáy lớn khiến những đòn công kích đánh tới đều tan trong vòng xoáy kia.
“Mạnh quá”, thấy cảnh tượng này, Hùng Nhị kích động hô lên.
“Luyện, Diệp Thành, ngươi nhất định phải luyện cho ta một hình nộm thế này đấy”, Tạ Vân và Hoắc Đằng mỗi người nắm một bên tay của Diệp Thành nhảy cẫng lên: “Lần này về ta sẽ tiết kiệm tiền, hình nộm này mạnh quá”.
“Đây là hình nộm Huyền Cấp sao?”, bên ngoài hang động ai nấy đều hết sức kinh ngạc, nhìn hình nộm với vẻ mặt không sao tin nổi.
“Sức mạnh của nó nằm ở hai đạo linh phù bên trong cơ thể”, Dương Bân ở cách đó không xa không tham gia vào cuộc chiến lên tiếng. Hắn rất am hiểu hình nộm Huyền Cấp, biết sơ hở của nó nằm ở đâu.
“Khốn khiếp”, ở cửa hang, Diệp Thành nhìn chằm chằm Dương Bân.
Từ khi Dương Bân xuất hiện ở đây là hắn đã biết bọn Tề Dương có thể tìm được vị trí của mình một cách chính xác rồi, nhất định chuyện này có liên quan đến Dương Bân, mối thù này Diệp Thành nhất định phải trả.
Rõ ràng bọn Tề Dương cũng nhìn ra sơ hở của Tử Huyên, tên nào tên nấy vung kiếm muốn huỷ đi linh phù bên trong cơ thể Tử Huyên.
“Tử Huyên, dùng đại chiêu”, Diệp Thành mặt mày căng thẳng, hắn vội ra lệnh cho Tử Huyên, nếu không thì Tử Huyên thật sự sẽ bị bọn Tề Dương huỷ hoại hai đạo linh phù mất.
Quả nhiên, Diệp Thành vừa dứt lời, Tử Huyên đang lơ lửng trong không trung nhanh chóng sử dụng thủ ấn.