Mục lục
Tiên Võ Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đầu tới bây giờ ông ta không hề coi trọng Diệp Thành, thế nhưng một tên đệ tử vốn bị coi thường lại khiến ông ta phải bất ngờ, hắn liên tiếp đánh bại ba đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, và chính hắn lại là tên bỏ đi bị Chính Dương Tông đuổi xuống núi.

Sắc mặt của Thành Côn lạnh lùng mà lại nóng ran.

Ánh mắt từ tứ phía mang theo cái nhìn châm chọc, một đệ tử với thiên phú thế này mà bị đuổi xuống núi, hiện giờ xem ra Chính Dương Tông thân là chủ trì cuộc so tài tam tông lại vì hắn ta mà liên tiếp bị người đời chê cười.

Thành Côn tức tối. Một người cao cao tại thượng quyết đoán, trước giờ chưa bao giờ tính toán sai thế nhưng sự thể hiện của Diệp Thành từ đầu tới giờ rõ ràng chứng minh ông ta đã sai. Có điều cho dù thế nào thì dù biết mình sai đi nữa, một người cao cao tại thượng như ông ta tuyệt đối sẽ không nhận sai.

“Haiz… ha ha”, nhìn khuôn mặt khó coi đó của Thành Côn, lão già chỉ sợ trời không đủ loạn Gia Cát Vũ lại lên giọng: “Trước đó Hằng Nhạc Tông nhận thua nhưng một số người lại thích chèn ép, nhìn xem, giờ thế nào, giờ gọi là báo ứng đấy”.



“Gia Cát Vũ, đây là Chính Dương Tông”, Thành Côn tức tối gằn lên.

“Ngươi đang doạ ta đấy à?”, Gia Cát Vũ cũng chẳng vừa: “Chính Dương Tông không định cho người ta nói sao? Không cho ta nói ta cứ nói, cảm giác này đúng là sướng”.

“Ông…”

Khi cả hai còn đang nhìn nhau với ánh mắt cay nghiệt thì Diệp Thành đã nhảy xuống khỏi chiến đài.

“Tiểu tử, đệ giỏi lắm”, Tư Đồ Nam tiến lên trước huých Diệp Thành một cái.

“Chết tiệt, huynh nhẹ tay chút đi”, Diệp Thành mắng Tư Đồ Nam, miệng lại trào máu, trông bộ trước đó bên trong bảo tháp Linh Lung kia hắn không hề dễ chịu, nhất định phải trả cái giá không hề vừa.

“Mau, ăn vào”, Sở Huyên vội đưa cho Diệp Thành một viên đan dược sau đó còn không quên ném cho Diệp Thành cái lườm sắc lạnh.



“Sư phụ, đồ nhi không khiến người mất mặt chứ?”, Diệp Thành cười xoà nhưng vẫn nhét viên đan dược vào miệng.

“Không mất mặt”, Sở Linh tiến lên trước: “Nhưng vừa rồi ngươi cũng thật ngông cuồng, khiến sư tỷ ta không dám cử động, bản lĩnh của ngươi cũng lớn lắm đấy”.

Diệp Thành nghe vậy thì ho hắng, hắn biết ý Sở Linh là gì.

Mặc dù trước đó hắn bị nhốt trong bảo tháp Linh Lung nhưng những lời nói bên ngoài hắn lại nghe rõ mồn một, đặc biệt là khi nghe thấy Thành Côn bắt Sở Huyên phải quỳ xuống khiến máu trong người Diệp Thành sục sôi.

Giây phút đó, sức mạnh thuộc về ma đạo trong cơ thể hắn dần trỗi dậy.

Sư phụ dám quỳ, con lập tức thành ma.

Câu này không phải nói chơi. Nếu Sở Huyên quỳ thì hắn thật sự có khả năng bước vào trạng thái ma đạo.

“Sư phụ, vừa rồi chỉ là phản ứng nhất thời, con sợ người quỳ xuống thật”, Diệp Thành xoa xoa mũi nhìn Sở Huyên.

“Đừng nói tới việc này nữa”, Sở Huyên vội nói nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thành lúc này như vỡ ra điều gì đó, có vẻ như khi nhìn vào đôi mắt Diệp Thành Sở Huyên cảm nhận được điều cấm kỵ nào đó.

“Đi thôi, đêm nay ta phải chúc mừng chiến công của Diệp Thành”, Dương Đỉnh Thiên đi tới, tiếng cười thậm chí hết sức sảng khoái.

Nói rồi, ông ta phất đạo bào, dẫn trước đi ra khỏi khu vực thi đấu, bóng hình ông ta vững chãi như núi. Dương Đỉnh Thiên chợt cảm thấy hân hoan như giây phút mình tiếp nhận chức vị chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông năm xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK