“Đúng vậy, không phải là đệ tử của Hằng Nhạc Tông thì không được lên linh sơn của Hằng Nhạc Tông, đây chínnh là quy định từ xưa tới nay, tên Hổ Oa này lén lút chạy lên đây, có trời mới biết hắn có trộm thứ gì hay không”.
Diệp Thành cau mày, hắn từng nghe qua quy định này của Hằng Nhạc Tông vả lại Hổ Oa mặc dù sống ở chân núi Hằng Nhạc Tông nhưng cậu ta và Trương Phong Niên không giống nhau. Mặc dù Trương Phong Niên bị phạt xuống núi nhưng vẫn là người của Hằng Nhạc Tông, còn cậu ta là do Trương Phong Niên nhận, ở một ý nghĩa nhất định thì không phải là người của Hằng Nhạc Tông.
“Đệ không sai”, Hổ Oa mắt nhoà lệ: “Đệ chỉ đứng ở bên ngoài cửa chính, không hề vào đây, là bọn họ lôi đệ vào đây”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào đám người với đôi mắt lạnh lùng.
“Nhóc con, còn dám nói dối”, tên Từ Minh lại lần nữa lên giọng nạt: “Có tin ta đánh gãy chân ngươi không hả?”
Roẹt!
Diệp Thành lập tức rút thanh trọng kiếm Thiên Khuyết ra.
“Ngươi đánh thử ta xem”, Diệp Thành lên giọng với Từ Minh.
“Sao, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi còn muốn ỷ mạnh hiếp yếu à?”, Từ Minh lớn giọng hô hào.
Hắn dứt lời, có thêm rất nhiều người vây lại xem. Người càng đông thì Từ Minh càng không phải kiêng dè: “Mau tới xem, tên Diệp Thành ỷ thực lực mạnh ức hiếp người khác”.
“Ức hiếp người khác?”, Diệp Thành bật cười, sải bước tới, hắn vung mạnh thanh Thiên Khuyết: “Vậy hôm nay ta phải ức hiếp ngươi mới được”.
Thấy vậy, tên Từ Minh hoang mang rút linh kiếm của mình chắn ngang trước thân.
Rắc!
Thanh kiếm của Từ Minh lập tức gãy đôi, đến hắn cũng ói ra ra máu mà lùi về sau.
“Giết người, giết người”, Từ Minh hét lớn trong đám người, hình như hắn cố ý làm lớn chuyện: “Giết người, Diệp Thành muốn giết người”.
“Ngươi đã nói vậy thì hôm nay ta diệt ngươi trước”, Diệp Thành hắng giọng, mang theo thanh Thiên Khuyết sát phạt về phía trước.
Thấy vậy, các đệ tử xung quanh lần lượt hô lên.
“Giữa thanh thiên bạch nhật còn dám hành hung người khác?”
“Chẳng trách mà Tô sư tỷ nói ngươi dã tâm sát khí lớn, quả không sai”.
“Có gì từ từ nói mà, sao cứ phải đụng tay đụng chân vậy?”
“Cút”, Diệp Thành hô lên, lập tức di chuyển thanh Thiên Khuyết.
Những người có mặt tại đây lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, có tên đệ tử mặc đồ trắng và đồng môn của hắn thêm mắm dặm muối mà không ít đệ tử xông lên, người thì chỉ trích, người nạt nộ, người mắng nhiếc.
“Đưa hắn tới Giới Luật Đường”, một đệ tử vận chân khí, tiếp sau đó là các đệ tử còn lại ra tay.
Cuộc hỗn chiến xảy ra, không lâu sau đó có huyết quang xuất hiện.