“Gia Cát gia gia, người biết lai lịch của bí pháp kia sao?”, mấy người phía Thượng Quan Ngọc Nhi lần lượt nhìn Gia Cát Vũ với ánh mắt hiếu kỳ.
“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, Gia Cát Vũ vuốt râu, đôi mắt xa xăm: “Đây là bí pháp vô thượng trong truyền thuyết, bí pháp này có thể khiến bản thân phục chế thành ba phiên bản có cùng thực lực với mình, cho dù là tu vi, cảnh giới linh hồn hay bí thuật đều giống như nhau, thậm chí đều rất bá đạo”.
“Thật đáng sợ”.
“Bí thuật này bị hạn chế bởi thời gian chứ ạ?”, Bích Du nhìn Gia Cát Vũ hỏi.
“Có lẽ là có”, Gia Cát Vũ xoa cằm nhưng lại không trả lời quả quyết. Ông ta nghĩ một lúc rồi đáp: “Theo như ta thấy thì có lẽ là có, nếu không thì lại nghịch thiên quá”.
“Vậy có nghĩa là ba đánh một sao ạ?”
“Thừa lời”.
Rầm! Rầm!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì trên chiến đài đã bắt đầu khai chiến. Lần này, bên bị đánh không cần nói cũng biết đó chính là Diệp Thành. Mặc dù hắn có nhiều bí pháp của các đệ tử chân truyền khác nhưng cũng không thể địch lại được vòng vây của Cơ Tuyết Băng, hắn bị ép tới bên rìa chiến đài, toàn thân máu me đầm đìa.
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Thành không ngừng phun máu, cho dù hắn mạnh thế nào thì cũng không thể thoát khỏi vòng vây công kích của ba bóng hình Cơ Tuyết Băng. Hắn bị ép tới mức điên cuồng.
Có điều, một người có khả năng thiên bẩm dị thường như hắn đương nhiên phải lật chiêu bài tủ của mình. Hắn đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, vừa né tránh vừa diễn tiến lại huyền cơ trong bí thuật mà Cơ Tuyết Băng sử dụng, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.
“Có thể khẳng định một điều rằng bí thuật bá đạo này bị hạn chế bởi thời gian”, Diệp Thành thầm nhủ.
“Có điều cho dù bị hạn chế bởi thời gian thì mình cũng rất khó có thể trụ được tới lúc đó”.
Diệp Thành cau mày, thần sắc nghiêm trọng thấy rõ, vì bí pháp bá đạo này của Cơ Tuyết Băng quá cao siêu, kể cả một người có Tiên Luân Nhãn như hắn thì nhất thời cũng khó có thể phục chế và diễn tiến lại.
Trong chốc lát, Diệp Thành hiểu ra rằng cái mình cần lúc này chính là thời gian.
Hắn cần thời gian để vượt qua khoảng thời gian giới hạn của bí thuật, hoặc cần phải tận dụng thời gian để học lén bí thuật này. Nếu như vậy thì hắn tự nhận mình có thể phân ra một đến hai phiên bản của mình, tới lúc đó, cho dù là ba đánh ba hay hai đánh ba thì cũng còn mạnh hơn rất nhiều so với một đánh lại ba.
Nghĩ thông được điểm này, Diệp Thành nhanh chóng kết ấn.
“Trận đồ bát quái, mở”, Diệp Thành nghiến răng, trận đồ bát quái bị đánh tan ban nãy lại lần nữa ngưng tụ, vả lại phạm vi còn được mở rộng từ năm trượng lên tám trượng, cả trận đồ bát quái ánh lên sắc vàng kim.
“Tiên Thiên Canh Khí, mở”, sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bị đánh tan kia lại lần nữa ngưng tụ, vả lại lần này còn dày dặn và kiên cố hơn, trong cơ thể hắn, từng đường kinh mạch, gân cốt, lục phủ ngũ tạng đều được Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ, đến cả mỗi một giọt máu cũng được che chắn cẩn thận.
“Phân thân ảo ảnh, mở”, lại là tiếng hô vang, thuật phân thân trước đó bị Cơ Tuyết Băng dùng Thiên Vũ Địch Phàm hoá giải cũng lại lần nữa ngưng tụ, vả lại số lượng phân thân lần này cũng được hắn nhân lên thành hơn ba mươi phần phân thân, khắp chiến đài chỉ toàn là phần phân thân của Diệp Thành.
Diệp Thành lấy lại tinh thần, khí tức hắn lên cao khiến những người quan sát trận chiến ở tứ phương đều sáng mắt lên.
“Một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên mà khí huyết thật sự quá dồi dào”, tiếng trầm trồ vang lên tạo thành làn sóng.
Có điều bọn họ đâu biết được trong người Diệp Thành có phần đan hải rộng lớn mà chỉ có những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mới có thể mở được, vả lại hắn còn được chín phần phân thân từ lòng đất truyền tinh nguyên đại địa, như vậy Diệp Thành mới có thể phát huy tối đa được nguồn lực.
“Liều mạng”, Diệp Thành phun máu vì liên tiếp mở ra ba bí thuật lớn do vậy mà gặp phải phản phệ cực mạnh.