“Hừ!”
Thấy Ngô Trường Thanh không nói nên lời, Thành Côn khịt mũi hừ lạnh rồi lại nhìn Diệp Thành trên chiến đài, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo: “Thiên phú cao như vậy, tiềm lực lớn đến thế, nếu không thể làm việc cho ta thì buộc phải… chết”.
Có lẽ Diệp Thành gọi chân hoả ra khiến mọi người bốn phía quá mức kinh ngạc, không còn ai nhìn Cơ Tuyết Băng trên hư không nữa.
Trong hư không, khi nhìn thấy chân hoả màu vàng kim của Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng ngẩn người tại chỗ.
“Ngọn lửa màu vàng kim, vậy huynh ấy… huynh ấy là…”, phía trên hư không, cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn lửa vàng kim đang lơ lửng trong lòng bàn tay trái của Diệp Thành, ngọn lửa đung đưa đó thật chói loà trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô ta.
“Hoả diệm màu vàng kim…”
Trong hư vô, người Cơ Tuyết Băng khẽ run lên, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch, những hình ảnh đã in sâu vào trong tim hiện ra trước mắt, một bóng dáng mờ ảo mà cô ta vẫn ngày đêm lưu luyến nhớ thương bất giác hiện ra lên trong tâm trí.
Ánh lửa vàng kim lập loè, phản chiếu trong đôi mắt đẹp của cô ta như kéo cô ta vào giấc mộng đẹp.
Đó là một ngọn núi hoang tăm tối, cô ta bị người khác ám sát, khi cô ta lảo đảo, bất lực nhất thì hắn đeo mặt nạ xuất hiện, thân mang theo ngọn lửa vàng kim giúp cô ta thoát khỏi bể khổ…
Tuy hắn chỉ ở cảnh giới Ngưng khí, không xứng với người kiêu ngạo như cô ta, nhưng bóng dáng gầy gò đêm ấy đã khắc sâu trong lòng cô ta.
Hắn tên là Trần Dạ, không phải Trần trong phong trần, Dạ trong đêm khuya, mà là Thành trong Diệp Thành, Diệp trong Diệp Thành.
Hai bóng người trong trí nhớ hoàn toàn trùng khớp với nhau.
“Chẳng trách đêm đó huynh ấy không muốn lộ mặt”.
“Chẳng trách đêm đó huynh ấy lại lạnh lùng với mình như vậy”.
“Huynh là Trần Dạ”, Cơ Tuyết Băng ngây ngốc nhìn Diệp Thành, đôi môi run run đôi mắt đẹp bỗng trở nên nhoà đi: “Sao ta lại ngốc như vậy chứ? Diệp Thành, Trần Dạ, hai người… là một”.
“Hai tháng nữa sẽ tổ chức cuộc thi tam tông, ta có được gặp lại huynh không?”
“Có”.
Những lời nói đêm đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Cơ Tuyết Băng cười ngờ nghệch, Trần Dạ thật sự đã đến như lời hẹn.
Cô ta được gặp rồi, nhưng lại là trên chiến đài, hắn đấu với cô ta hơn năm trăm hiệp, đánh cô ta trọng thương hết lần này đến lần khác, khiến cô ta bất ngờ hết lần này đến lần khác, nhưng cô ta không hề hay biết… người thương thuở nào đang đấu cùng mình lại chính là Trần Dạ – người cô ta mong nhớ hằng đêm.
“Diệp Thành đang làm gì vậy?”, tiếng kinh ngạc phía dưới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta.
“Không…”, Cơ Tuyết Băng giật mình tỉnh táo lại, cô ta hét lên một tiếng sau đó đưa tay ra, hy vọng có thể lấy lại thanh linh kiếm được bao phủ đầy thần mang màu trắng.
Nhưng kiếm đã vung ra, một đòn đỉnh phong nhắm thẳng vào người khiến trái tim cô ta rung động nhất.
Bên dưới, Tiên Hoả và Thiên Lôi của Diệp Thành đã thay đổi hình dạng, Tiên Hoả hoá thành thần cung hoả diệm, Thiên Lôi hội tụ thành thần tiễn sấm sét.