Mục lục
Tiên Võ Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Diệp Thành mới gật đầu hiểu lơ mơ, sau đó khoanh chân ngồi xếp bằng đối diện Phục Linh.

“Tiền bối, có thể sẽ hơi đau một chút, người cố gắng nhé”, nói xong Diệp Thành nâng lòng bàn tay lên, một ngón tay chỉ vào đầu mày Phục Linh sau đó điều khiển chân hoả để chân hoả bay vào đầu mày Phục Linh theo ngón tay, bao lấy đạo Vu Chú kia.

Chân hoả vừa được đẩy vào vào, đạo Vu Chú ấy dao động kịch liệt, liều mạng phản kháng, điều này cũng khiến mặt Phục Linh hiện lên vẻ đau đớn.

“Tiểu tử, ngươi có làm được không đấy?”, thấy vẻ mặt đau đớn của Phục Linh, Gia Cát Vũ ở dưới tế đàn đi qua đi lại như con kiến ở trên chảo dầu, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.

“Người đừng đứng đó đi qua đi lại được không, lại đây giúp con đi”, Diệp Thành tức giận nhìn Gia Cát Vũ.



“Được được được”, Gia Cát Vũ vội nhảy lên tế đàn, một tay đặt lên vai Diệp Thành sau đó truyền linh lực dồi dào vào cơ thể Diệp Thành.

“May mà Vu Chú trong cơ thể tiền bối Phục Linh không mạnh bằng Vu Chú trong cơ thể vị tiền bối của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành và Gia Cát Vũ lần lượt hạ tay xuống.

Phục Linh ở phía đối diện hả ra một hơi mang theo tàn khí, phần vu chú ở trán cũng đã biến mất.

Vù!

Sau đó, một tiếng động phát ra từ người Phục Linh, mái tóc màu trắng như tuyết dù không có gió vẫn tung bay. Ánh sáng màu trắng xuất hiện bao quanh cơ thể cô ta giống như lầu các kia, trông hết sức ảo diệu.

Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên hơn cả đó là phía sau cô ta đột nhiên có đôi cánh màu trắng như tuyết hư ảo từ từ tung ra.



Diệp Thành sững sờ, hắn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, khi nhìn lại, đôi cánh màu trắng kia đã biến mất.

Lúc này, chỉ thấy nữ tử với mái tóc bạc trắng tên Phục Linh kia hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt còn nở nụ cười mê người, quầng sáng trắng kia cũng dần dần nhập vào cơ thể cô ta, còn khí tức của cô ta tăng lên gấp bội.

“Vu chú cuối cùng cũng bị phá bỏ”, Gia Cát Vũ ở bên rõ ràng hết sức kích động, khuôn mặt già nua của lão ta trông trẻ ra vài tuổi.

“Tiền bối, tiền bối tóc trắng này rốt cục có lai lịch thế nào ạ?”, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kỳ, quay sang hỏi Gia Cát Vũ.

Nghe vậy, lão già Gia Cát Vũ quay đầu, vuốt râu hỏi: “Ngươi đã nghe tới Đao Hoàng bao giờ chưa?”

“Đao Hoàng?”, nghe cái tên này, trong ánh mắt Diệp Thành chợt hiện lên cái nhìn sùng kính.

Đao Hoàng, bao nhiêu truyền thuyết bá đạo như vậy, một người từng làm tình báo như hắn đương nhiên đã từng nghe nói tới, người đàn ông trong truyền thuyết dựa vào Đao mà ngộ đạo, cuối cùng thành công và là một trong những trang hào kiệt hiếm có ở Đại Sở, được coi là một sự tồn tại vô địch khi ở cảnh giới Thiên.

Còn về Đao Hoàng, Diệp Thành nghe nhiều nhất về cái tên này chính là năm xưa trong trận Đông Lăng Cổ Uyên, Đao Hoàng dựa vào sức mình sát phạt chín vị Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện làm chấn động Đại Sở.

“Nàng ấy chính là muội muội của Đao Hoàng?”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư, Gia Cát Vũ đã lên tiếng.

“Tiền…tiền bối ấy là muội muội của Đao Hoàng?”, Diệp Thành kinh ngạc.

“Ngươi thấy như ta đang đùa sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK