“Ngươi là Thái Hư Cổ Long mà, có gì mà ngươi không làm được chứ?”, Diệp Thành tươi cười, đôi mắt to tròn đảo đi đảo lại nhìn Thái Hư Cổ Long, hắn xoa xoa tay cười nói: “Nếu ta mạnh lên thì cũng có thể tới cứu ngươi sớm mà, không phải sao?”
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành sau đó giữa phần trán có một đạo thần quang bay ra thâm nhập vào đầu Diệp Thành.
Cảm nhận được bí tông truyền vào não, Diệp Thành vội khoanh chân ngồi xuống đất.
Thái Hư Cổ Long đẩy một đạo thần quang vào đầu Diệp Thành, đạo thần quang này đã hoá thành văn tự dày đặc, trong chốc lát còn có từng bóng người hư ảo hiển hiện giúp Diệp Thành tu luyện bí thuật trong thời gian ngắn.
Bên dưới, Thái Hư Cổ Long nằm dài ra đất, chốc chốc lại chớp mắt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt hiện lên tinh quang: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, Cửu Thiên Tiên Hoả, Ma Huyết, Thiên Lôi, Đế Giác…, tên tiểu tử này rốt cục có lai lịch thế nào?”
…….
Ở Vọng Nguyệt Các, Dương Đỉnh Thiên đứng đó, trong đôi mắt chốc chốc lại hiện lên ánh nhìn bất định.
“Sư huynh, theo huynh thấy thì kẻ mạnh thần bí của Chính Dương Tông có lại lịch thế nào?”, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Tu vi của người đó ở cảnh giới Chuẩn Thiên, người có tu vi như vậy ở Đại Sở cũng chỉ có vài người, có thể là lão tổ của Thanh Vân Tông, có thể là kẻ mạnh của Thị Huyết Điện, mà nói không chừng có thể đó là lão tổ của Hằng Nhạc Tông”.
“Theo ta thấy thì đó chính là Gia Cát Vũ”, Bàng Đại Xuyên vuốt vuốt râu nói: “Mặc dù là tiền bối nhưng phong cách hành sự của ông ta ở Đại Sở này làm gì có ai không biết. Nơi nào có mặt ông ta là nơi đó náo nhiệt”.
“Xem ra khả năng Gia Cát Vũ là lớn nhất”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu đáp.
“Hỏng rồi, Diệp Thành không phải bị Gia Cát Vũ đưa đi sao?”, Sở Huyên tỉnh ngộ.
Trong chốc lát, cả mấy người liền cau mày. Khi bọn họ còn đang căng thẳng thì đã có ba đạo trường hồng của các trưởng lão ở Chính Dương Tông đáp xuống phía trước Vọng Nguyệt Các.
“Không biết ba vị đêm khuya tới đây là có việc gì chỉ giáo?”, Dương Đỉnh Thiên nhìn cả ba người rồi lên tiếng.
“Dương tông chủ, đêm khuya tới đây xin tông chủ thứ tội vì làm phiền”, một trưởng lão đi đầu tiến lên trước, nói: “Hôm nay có người thần bí đột nhập vào cấm địa của Chính Dương Tông chúng tôi, xin các vị phối hợp”.
“Ý ông là gì?”, Đạo Huyền Chân Nhân lạnh giọng: “Lẽ nào quý tông cho rằng người của Hằng Nhạc Tông chúng tôi xông vào cấm địa?”
“Cũng không loại trừ khả năng này”, giọng nói của vị trưởng lão ở Chính Dương Tông có phần cổ quái: “Đã không phải do các vị đạo hữu đây gây ra thì phải kiểm tra cái đã, nếu không phải do Hằng Nhạc Tông gây ra, chúng tôi xin cúi đầu nhận lỗi”.
“Nực cười”, Bàng Đại Xuyên lạnh giọng, “Chính Dương Tông đúng là ức hiếp người quá đáng”.
“Bàng sư đệ”, Dương Đỉnh Thiên tiếp lời, vuốt râu nói: “Bọn họ muốn kiểm tra thì cứ để bọn họ kiểm tra, chúng ta đường đường chính chính không phải sợ, nếu không thì các vị đạo hữu đây cho rằng chúng ta có tật giật mình”.
“Dương tông chủ thật sáng suốt”, trưởng lão của Chính Dương Tông mỉm cười sau đó nheo mắt đảo qua mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.
Sau khi kiểm tra một vòng, vị trưởng lão kia mới nhìn Dương Đỉnh Thiên mà nói: “Dương tông chủ, sao lại không thấy Diệp Thành của quý tông đâu?”
“Thái hư phân thân, hiện”.