Màn đêm dần buông xuống, Diệp Thành không về phòng nghỉ ngơi mà ngồi khoanh chân trong Tiểu Linh Viên tu luyện. Hình nộm Tử Huyên cứ thế đứng thẳng bên cạnh hắn giống như cây lao, vẻ mặt vô cảm.
Không biết từ bao giờ, ánh trăng chiếu rọi lên vai Tử Huyên rồi cứ thế thâm nhập vào cơ thể Tử Huyên, ánh trăng càng sáng thì Tử Huyên càng không ngừng hấp thu vào cơ thể mình.
Cảnh tượng khác thường này diễn ra ngay bên cạnh nhưng Diệp Thành lại không hề nhận ra, chỉ có linh thú Tiểu Ưng ở cách đó không xa vừa tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện. Nó cứ đứng đó thẫn thờ nhìn, đôi mắt mang theo ánh nhìn khó hiểu.
Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng.
Sáng sớm, Diệp Thành ăn uống xong xuôi rồi gọi Hổ Oa tới.
“Đệ có sợ đau không?”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa.
“Không ạ”.
“Vậy được, để ta xem xem thành quả tu luyện của đệ thế nào nhé”, Diệp Thành lùi về sau một bước còn Tử Huyên đằng sau hắn lại tiến lên trước một bước.
“Đệ đánh với nó”, Diệp Thành mỉm cười.
Hổ Oa gật đầu, khuôn mặt rõ vẻ hân hoan, cậu ta lật tay lấy ra gậy Ô Thiết Côn.
Vút!
Ngay lập tức, Hổ Oa vung côn nhảy vọt người, còn hình nộm Tử Huyên kia lại chỉ khẽ vung tay đã có thể đánh ra được một chưởng.
Bang!
Hổ Oa lùi ngay về sau, còn chưa kịp đứng vững thì Tử Huyên đã tấn công tới. Mặc dù chỉ có một cánh tay nhưng khả năng tấn công của cô ta rất lợi hại, đánh đến mức Hổ Oa liên tục lùi về sau.
Hình nộm nhân cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, còn Hổ Oa vừa tu luyện chưa lâu, tu vi cũng chỉ đạt tới tầng thứ ba ngưng khí, trước đó lại chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu nên mới bắt đầu đã bị đánh cho không kịp phản kháng.
Ở bên, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, trong ánh mắt mang theo cái nhìn khác thường.
“Sao ta lại thấy hình nộm này mạnh hơn hình nộm hôm qua gặp ở Linh Quả Viên nhỉ?”
“Vả lại thân pháp…”
“Còn chiêu thức ra tay kia…”
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn tìm ra điểm khác biệt của hình nộm Tử Huyên với hình nộm hôm qua hắn gặp.
Hắn nhận ra hình nộm Tử Huyên mặc dù mất đi một cánh tay nhưng linh hoạt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, đòn tấn công và phòng ngự rất linh hoạt. Ngoài việc không thể thi triển huyền thuật ra thì các chiêu thức mà những tu sĩ khác dùng được hầu như nó đều biết cả.
“Lẽ nào vì nó từng được chân hoả tôi luyện?”, Diệp Thành lại lần nữa lẩm bẩm.
Bịch!
Ở cách đó không xa, Hổ Oa lại một lần nữa bị một chưởng của Tử Huyên đánh bay ra khỏi đó.
Hổ Oa lại rất kiên cường, cậu ta lập tức đứng dậy, cầm ngay lấy gậy Ô Thiết Côn tấn công. Thiên Canh Côn Trận trong tay cậu ta mặc dù được tung ra lộn xộn nhưng cũng có khả năng tấn công nhất định.
Hình nộm Tử Huyên rất nhẹ nhàng đã có thể né qua được Ô Thiết Côn của Hổ Oa. Bàn tay thon dài vỗ xuống, một chưởng được tung ra khiến Hổ Oa lảo đảo, tiếp đó là đòn gạt chân khiến Hổ Oa bay ra khỏi đó.