“Trả đồ đệ lại cho ta”, phía này, Tử Huyên tức tối, cơn giận choán hết tâm trí, cô đâu còn quan tâm lai lịch của lão ta là gì nữa, tung ra đại chưởng bao trùm khắp bầu trời.
Hừ!
Đan Hồn hừ lạnh, bàn tay huyết sắc của lão ta gạt đi đại chưởng khiến Sở Huyên lại lần nữa lùi về sau.
Sở Huyên lùi về sau, Đan Hồn toan quay người bỏ trốn, bao nhiêu kẻ mạnh ở đây thế này, lão ta đương nhiên không dám một mình chống lại, chỉ cần không thận trọng sẽ bị tiêu diệt tại đây bất cứ lúc nào.
“Đứng lại”, Đan Hồn vừa định quay người về sau thì Phong Vô Ngấn mang theo trường kiếm chặn đường lão ta.
Phía sau, Từ Phúc, Đạo Huyền Chân Nhân cũng tiến lên trước chặn đường Đan Hồn. Bên trái là Dương Đỉnh Thiên ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong xuất hiện, bên phải là ba người phía Thượng Quan Bác ngự động binh khí hùng mạnh.
“Sao, muốn cậy đông bắt nạt ta à?”, thấy vậy, Đan Hồn lập tức triệu gọi lư đan huyết sắc lơ lửng trên đầu.
“Bắt nạt ngươi thì đã sao?”, Thượng Quan Bác lạnh giọng nạt, lập tức xông lên, vừa ra tay đã tung ra đòn bá đạo.
Vút!
Sau Thượng Quan Bác, Phong Vô Ngấn triệu gọi ra tuyệt thế sát kiếm phía sau mình, vừa ra tay là tung ra kiếm mang kinh thiên động địa.
Vù!
Trong hư không, Từ Phúc và Đạo Huyền cũng ra tay, cả hai người hợp sức tế gọi ra lư luyện đan màu vàng kim, lư luyện đan nhanh chóng biến to dần phát ra ánh sáng vàng chói lọi, uy lực khủng khiếp.
Hừ!
Đan Hồn thay đổi sắc mặt, vội ngự động lư luyện đan huyết sắc hộ thân.
Keng! Keng! Bang!
Ba đòn công kích lần lượt đánh vào lò luyện đan huyết sắc, đánh đến mức cái lò rung lên liên tục, thần mang màu đỏ bên trên nó cũng dần nhạt đi, Đan Hồn là chủ nhân của lò luyện đan kia lúc này ho luôn ra máu.
“Ỷ đông hiếp yếu, các người có bản lĩnh gì?”, Đan Hồn rít lên.
Hiện giờ lão ta không ở trạng thái Đỉnh Phong, vừa mất đi một cánh tay, thực lực giảm đi đáng kể, lại bị nhóm người phía Phong Vô Ngấn bao vây, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, vả lại bên cạnh còn có Dương Đỉnh Thiên chưa hề ra tay với tu vi ở cảnh giới Không Minh Đỉnh Phong.
“Hà tất phải nói chính nghĩa với ngươi?”, Thượng Quan Bác nạt nộ, vung tay tung ra đại ấn.
“Giết người oan uổng, hôm nay không giết ngươi thì sao có thể lấy lại công bằng cho những sinh mạng oan khuất trên trời?”, Từ Phúc và Đạo Huyền Chân Nhân lạnh mặt, không hề nương tình, hợp sức ngự động lò luyện đan màu vàng kim, mỗi lần tung đòn công kích đều khiến Đan Hồn bị thương.
Vút!
Cũng chỉ có Phong Vô Ngấn không nói gì, mặc dù vậy nhưng mỗi một nhát kiếm chém ra lại sắc lạnh vô cùng, kiếm mang kinh người mang theo uy lực khủng khiếp.
Rầm! Ầm!
Trận đại chiến sục sôi, mỗi một lần ra tay đều tạo nên làn sóng và sức sép khủng khiếp khiến cho từng ngọn núi sụp đổ, mặt đất hoang tàn.
Phụt! Phụt! Phụt!