Mục lục
Tiên Võ Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụt!

Công Tôn Trí vừa dứt lời, Chu Ngạo trên chiến đài đã phụt ra một ngụm máu tươi.

“Trấn áp cho ta”, Chu Ngạo rống lên, binh khí bản mệnh trở nên khổng lồ trong phút chốc, phát ra linh quang đáng sợ, bộc phát uy lực kinh người rồi rung lên trong không trung. Nó còn chưa hạ xuống mà chiến đài đã không chịu nổi áp lực đáng sợ ấy, phiến đá nứt ra, vết nứt nhanh chóng lan tới rìa chiến đài.

Nhưng dù vậy Cơ Tuyết Băng vẫn không đứng lên, cứ như thể binh khí đáng sợ từ trên trời rơi xuống ấy không liên quan đến mình.

Thấy vậy Chu Ngạo nhanh chóng kết ấn, ngự động binh khí bản mệnh cho nó hạ xuống.



Uỳnh!

Binh khí bản mệnh đột nhiên rung lên rồi rơi ập từ trời xuống.

Nhưng ngay sau đó binh khí bản mệnh đã bị một sức mạnh vô hình chặn lại, không thể rơi xuống được nữa, linh huy thần quang phía trên trào ra nhanh chóng bị dập tắt, binh khí bản mệnh cũng lung lay sắp rơi.

“Không ngờ còn có thể vượt qua uy lực của binh khí”, toàn bộ người xem phía dưới đều chấn động.

“Còn… còn đánh thế nào được nữa? Tiên Thiên Canh Khí kim cang khó phá bị coi như không có gì, bây giờ ngay cả binh khí bản mệnh cũng không thể làm gì được cô ấy”.

“Lấy âm thanh tiếng đàn đề phòng vệ, vừa tấn công vừa phòng thủ”, bên này Diệp Thành lại một lần nữa sử dụng Tiên Luân Nhãn để nhìn ra manh mối. Hắn nhìn ra được tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng tạo thành một luồng sức mạnh để ngăn lại binh khí bản mệnh của Chu Ngạo, sau đó phá vỡ cấm chế của binh khí bản mệnh bằng chính tiếng đàn ấy.

“Thì ra đây mới là điểm mấu chốt”, Diệp Thành híp mắt: “Muốn tới gần Cơ Tuyết Băng trước tiên phải phá được luồng sức mạnh do tiếng đàn tạo ra”.



Phụt!

Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Chu Ngạo trên chiến đài đã lại lần nữa phun máu, toàn thân đầm đìa máu, hắn lảo đảo lùi về sau, mỗi một bước lùi đều khiến chiến đài nứt lìa, và áo giáp Tiên Thiên Canh Khí cũng theo đó mà nứt ra, khí tức của Chu Ngạo bất giác hỗn loạn.

Có lẽ đến cả Chu Ngạo cũng không biết mình trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ, trong mắt những người cùng thời, hắn chỉ trụ được hai hiệp đã bị đánh tới mức này rồi.

“Ta không tin…”, Chu Ngạo thét lên, cố gắng ngưng tụ khí để Canh Khí và Linh Lực hoà vào nhau, sau đó lấy ngón tay rỉ máu của mình chà lên thân kiếm. Canh Khí và linh Lực dung hoà nhanh chóng và được đẩy vào trong sát kiếm.

Vút! Vút!

Kiếm xuất ra, kiếm sơn trong tay Chu Ngạo mang theo kiếm khí khủng khiếp, trong chốc lát còn có lôi điện xẹt qua, cho dù là ai nhìn vào cũng biết nhát kiếm này của Chu Ngạo mang uy lực khủng khiếp tới mức nào.

“Đó là một bí thuật giống với Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong sư huynh”, Diệp Thành nheo mắt nhìn thấu bí thuật mà Chu Ngạo sắp thi triển.

“Uy lực không vừa”, Nam Cung Nguyệt hồi lâu không lên tiếng cũng trầm trồ: “Có điều nói về bí thuật thì bí pháp tiếp theo của Chu Ngạo không mạnh bằng Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong sư huynh, nó nổi tiếng về khả năng phòng ngự, đòn công kích rõ ràng không mạnh bằng phòng ngự”.

Lúc này tất cả mọi người đều tập trung theo dõi trên chiến đài. Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem đòn tấn công với uy lực mạnh mẽ này của Chu Ngạo rốt cục có thể khiến Cơ Tuyết Băng bị thương hay không, vì từ khi giao chiến tới bây giờ, Chu Ngạo căn bản đều bị đánh tới mức lùi về sau, đến cả khoảng cách mười trượng về phía Cơ Tuyết Băng cũng không có cơ hội xâm phạm tới.

Vút! Vút!

Sát kiếm của Chu Ngạo vang lên âm thanh chói tai, kiếm khí bao quanh quá mạnh khiến sát kiếm trong tay hắn rạch ra những đường kiếm hằn, lôi điện bao quanh khiến người ta nhìn mà chói mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK