Chẳng mấy chốc, Bàng Đại Xuyên đã lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành: “Nguyên liệu dùng cho hình nộm thăng cấp, Tụ Linh Phù, còn có một số phương pháp lạc ấn cấm chế bên trong hình nộm đều ở trong đây cả”.
“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào bên trong và nhận ra bên trong toàn những món đồ sáng lấp lánh, còn có cả một tấm Tụ Linh Phù phát sáng nữa.
“Tiểu tử, Sở Linh sư muội xuất quan chưa?”
“Sở Linh? Ai là Sở Linh ạ?”, Diệp Thành đang chúi đầu nhìn túi đựng đồ thì bất giác ngẩng đầu lên hỏi lại.
“Sở Linh là …, thôi bỏ đi, hôm khác ta tới Ngọc Nữ Phong sau”, Bàng Đại Xuyên không trả lời, chỉ khoát tay rồi lại ngồi trên chiếc đệm hương bồ, sau đó giơ tay, lại lần nữa chìm vào trạng thái tĩnh tâm.
Thấy vậy, Diệp Thành cũng không hỏi thêm nữa, hắn cất túi đựng đồ rồi rời đi.
Ra khỏi Vạn Bảo Các, Diệp Thành không dừng chân, hắn muốn nhanh chóng quay về để thăng cấp cho Tử Huyên.
Có điều, khi đi qua một góc linh sơn Diệp Thành đột nhiên dừng lại. Hắn trông thấy trên một cây linh thụ to cao đang có hai người bị treo lơ lửng trên đó, cứ thế đu đưa theo chiều gió, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Hùng Nhị và Tạ Vân sao?
“Ôi chao, chuyện gì thế này?”, Diệp Thành sững người, hắn đi tới dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn Hùng Nhị và Tạ Vân.
Hai tên này mặt mày sưng vù, từ đầu tới chân toàn là dấu chân, vả lại trên đạo bào còn có từng vết rách, đầu tóc rối bời như tổ quạ, người không biết còn tưởng cả hai tên này vừa đánh nhau với chó.
“Chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, mau thả ta xuống”, thấy người tới là Diệp Thành, Tạ Vân và Hùng Nhị rít lên.
Diệp Thành ho hắng nhưng vẫn ngưng khí thành dao sắc cắt đi tiên thừng đang trói bọn họ.
“Mẹ kiếp”.
“Chết tiệt”.
Vừa được thả xuống, cả hai ngồi phịch xuống đất, miệng lẩm bẩm.
“Sao vậy, ai đánh ngươi?”, Diệp Thành quỳ dưới đất, trong lòng hắn có cảm giác hết sức kỳ lạ, đó chính là nhìn thấy Hùng Nhị và Tạ Vân bị đánh thế này, sao hắn lại thấy vui chứ?
“Tề Dương”, Tề Vân tức tối mắng chửi.
“Khổng Tào”, điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó chính là cái tên mà Hùng Nhị nói ra.
“Các ngươi ăn no rửng mỡ à?”, Diệp Thành đưa hai bình Ngọc Linh Dịch tới trước mặt hai tên: “Khổng Tào thì ta không nói, tên này mặc dù chẳng phải tử tế gì nhưng hắn cũng ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, còn đường huynh của Tề Hạo là Tề Dương mà các ngươi cũng đụng tới? Ta nge nói hắn chính là người xếp thứ tám trong chín đệ tử chân truyền ở nội môn, đánh nhau với hắn không bị dập cho mới lạ”.
“Còn không phải tại ngươi sao?”, Diệp Thành vừa dứt lời, Hùng Nhị và Tạ Vân liền lườm hắn, ánh mắt như muốn toé lửa.
“Ông đây đụng tới ai chứ. Mới sáng sớm, vừa ra khỏi núi đã ăn luôn một cái bạt của tên Khổng Tào”, Hùng Nhị tức tối nói liên mồm bắn hết cả nước bọt ra ngoài.
“Ta thì khác gì, đi ra sau núi hái linh thảo, vừa đi vào đã bị đánh”, Tạ Vân rít lên: “Còn ngươi thì tốt lắm, cả ngày trốn như con rùa rụt cổ ở Ngọc Nữ Phong, bọn ta bị đánh cho hoa mắt rồi đây này”.
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức xoa mũi, hắn hiểu ra rằng Tề Dương và Khổng Tào trút giận hết lên đầu Hùng Nhị và Tạ Vân.