Ngay sau đó, Ngọc Linh Trì dậy sóng, linh khí dồi dào bên trong lần lượt ngưng tụ lại phía Diệp Thành được cơ thể Diệp Thành hấp thu.
Tiếp đó là luồng linh khí dồi dào của đất trời cứ thế lấy Diệp Thành làm trung tâm hình thành nên vòng xoáy linh khí khổng lồ thấm vào cơ thể Diệp Thành thông qua từng lỗ chân lông và được luyện hoá chảy vào vùng đan điền.
Mới tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên mà Diệp Thành đã phải độ kiếp rồi. Hắn cần luồng chân khí này để bù đắp lại những mất mát trong cơ thể.
……!
Trên một ngọn núi xinh đẹp ở Chính Dương Tông, một nữ nhân trong bộ y phục màu trắng đang đứng thẳng người, khuôn mặt được che bởi lớp mạng che, dưới ánh trăng chiếu rọi trông cô như vị tiên nữ hạ phạm, thanh khiết vô ngần.
Người này chẳng phải là Cơ Tuyết Băng sao?
Phía sau cô, một nữ đệ tử mặc đồ trắng đang đi lên, trước tiên là hành lễ với Cơ Tuyết Băng sau đó mới khẽ giọng nói: “Cơ sư tỷ, muội đã nghe ngóng rồi, ở Hằng Nhạc Tông không có tên đệ tử nào tên Trần Dạ”.
“Không có?”, Cơ Tuyết Băng cau mày, giọng lạnh hẳn lại: “Lẽ nào hắn ta lừa ta?”
“Sư tỷ đừng lo, mười ngày nữa là đại hội Tam Tông, nếu theo như sư tỷ nói thì người đó nhất định sẽ tới”.
“Hy vọng là vậy”.
Đêm khuya, Diệp Thành tỉnh lại từ trong cơn mộng mị. Những vết thương chằng chịt được liền lại, lại thêm hắn có khả năng hồi phục bá đạo nên lúc này hai cánh tay bị sấm sét đánh gãy cũng đã được ngưng tụ lại.
Phù!
Sau tiếng thở dài mang theo tàn khí, Diệp Thành từ từ mở mắt.
“Cảnh giới Nhân Nguyên”, ánh mắt Diệp Thành hân hoan, hắn kiểm tra cơ thể mình một lượt.
Hắn nhận ra cơ thể mình có rất nhiều sự thay đổi. Đầu tiên là xương cốt, trên từng đoạn xương còn có ánh sáng bao quanh trông vô cùng rắn rỏi, còn kinh mạch cũng dày hơn và dẻo dai hơn, đến cả dòng máu chảy trong người cũng thêm ánh vàng sáng chói, toàn thân dồi dào sinh lực khiến Diệp Thành vui mừng vì sức mạnh bá đạo này.
Đương nhiên điều khiến hắn cảm thấy vui nhất chính là vùng đan hải của mình. Đạt tới cảnh giới Nhân Nguyên nên vùng đan hải của Diệp Thành không chỉ lớn hơn mười mấy lần, bên trong vùng đan hải ánh vàng kim chiếu rọi, chân khí cuộn trào, trông như biển cả màu vàng óng ánh tràn đầy sức sống vậy.
Đợi đã!
Diệp Thành chợt thét lên, hắn nhìn vào vùng đan hải và phát hiện ra có vật thể màu đen kỳ lạ. Trong vùng đan hải óng ánh kia, vật thể hình tròn vô danh đó hiện lên rõ rệt.
Roẹt!
Roẹt!
Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn, vật thể kia chốc chốc lại phát ra âm thanh khác thường.
Sét?