Mục lục
Tiên Võ Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể béo múp của tên này cứ thế đi vòng quanh hình nộm Tử Huyên mười mấy vòng.

“Hi hi, hi hi hi, trông cũng xinh đấy”, Hùng Nhị xoa xoa đôi bàn tay múp míp, mắt sáng cả lên khiến Đường Như Huyên trông mà khó chịu, bèn giơ tay ra véo cho hắn vài cái vào lưng.

“Đến cả hình nộm mà cũng không tha”.

“Ôi chao, ối, đau, đau, đau”.

“Đường Như Huyên cô nương, giúp tôi một việc nhé”, Diệp Thành lấy bộ y phục trắng ra, “thay đồ cho hình nộm này”.



“Huynh học người ta đi kìa”, Đường Như Huyên trợn mắt nhìn Hùng Nhị, sau đó cầm lấy bộ váy trắng, dẫn theo Tử Huyên đi vào trong phòng.

Hùng Nhị đau đớn rít lên, hắn ghé sát Diệp Thành rồi lại nhìn vào khuôn mặt và bên mắt thâm đen như gấu trúc của Diệp Thành mà không khỏi thắc mắc: “Ai đánh ngươi vậy? Ra tay cũng không phải vừa”.

Nói tới đây, Diệp Thành lại hít vào một hơi thật sâu, mặt hắn rõ vẻ khác thường. Việc tối qua lại hiện lên trong đầu hắn. Hắn vô thức đánh vào ngực hình nộm, sau đó thì thật sự rất khó giải thích tiếp, hình nộm của hắn cứ thế đánh cho hắn không ngẩng nổi mặt lên.

Hắn nghi ngờ hình nộm Tử Huyên có vấn đề, đặc biệt là khi bị giáng cái tát, lực đạo, tốc độ đó rõ ràng mạnh hơn trước đó không chỉ gấp ba lần, nếu không thì hắn cũng không đến mức bị đánh đến mụ mị đầu óc.

Nghĩ vậy, Diệp Thành vô thức nhìn vào bàn tay mình, có vẻ như hắn có thể ngửi thấy mùi nữ nhân trên bàn tay ấy.

“Ta đây không phải cố ý, là nha đầu nhà ngươi ra tay tàn độc chứ”, Diệp Thành thầm mắng chửi, trỗi lên cảm giác ấm ức mà trước nay chưa từng có.

Cạch!



Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Đường Như Huyên bước ra đầu tiên, phía sau còn có Tử Huyên vừa được thay lên bộ y phục trắng.

Woa!

Hùng Nhị sáng mắt lên, hắn cứ thế rớt rãi ra khỏi miệng. Diệp Thành cũng đưa mắt nhìn theo và đột nhiên chợt đứng tim trong giây lát.

Cũng không thể trách cả hai người như vậy bởi vì Tử Huyên sau khi được thay bộ đồ mới lên thì trông hết đỗi xinh đẹp. Tà áo trắng bay trong gió, mái tóc suôn mượt như thác nước đổ, lại thêm khuôn dung tuyệt thế chẳng khác gì tiên nữ ở Cửu Trùng Thiên hạ phàm. Mặc dù chỉ là hình nộm nhưng lại rất có hồn, khiến người ta nhìn mà không khỏi rời mắt.

“Đẹp quá”, Diệp Thành mải mê ngắm nhìn, trong lòng hắn chợt cảm thấy khó thở, hắn thầm nhủ một nữ nhân xinh đẹp thế này mà lại luyện thành hình nộm sao.

“Sao cô ấy lại thiếu mất một cánh tay vậy?”, Đường Như Huyên trừng mắt nhìn Hùng Nhị sau đó lại nhìn sang Diệp Thành.

Diệp Thành như tỉnh lại sau cơn mê, hắn ho hắng một tiếng rồi biện ra lý do: “Hàng rẻ mà”.

“Tiền không đủ thì nói với ta một tiếng”, Hùng Nhị nhảy ra: “Ngươi có biết mất đi một cánh tay thì thực lực sẽ bị giảm không? Thế này đi, ta chịu thiệt một chút, bán hình nộm nữ nhân này cho ta nhé?”

Diệp Thành bĩu môi, liếc sang Hùng Nhị đang mải trả giá, tâm địa gian giảo của tên này sao có thể qua mắt hắn được.

Tên béo nhà ngươi, nói thì hay lắm, cũng chỉ vì nữ nhân hình nộm này xinh đẹp thôi chứ gì?

“Không dùng chân khí, nếu ngươi có thể đánh bại Tử Huyên thì cô ấy chính là của ngươi”, Diệp Thành nói đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK